Mục lục
Rể Quý Rể Hiền - Cao Phong - Kim Tuyết Mai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1546


Bọn họ đã ra tay với Cao Bằng, vì thế hoàn toàn không có khả năng làm hòa.


“Cậu chủ Phong, tôi sẽ xuống phía dưới đợi cậu, chúng tôi đi giải quyết chuyện của Cao Bằng”


Lâm Vạn Quân nói xong liền rời khỏi tầng cao nhất của biệt thự.


Vợ chồng mới cưới, còn đang trong thời điểm mặn nồng, cho dù Cao Phong có rất nhiều việc phải làm, nhưng vân phải cho Cao Phong một chút thời gian để nói chuyện với Kim Tuyết Mai.


Cao Phong gật đầu, sau khi Lâm Vạn Quân rời đi, anh bước nhanh vào phòng của Kim Tuyết Mai.


“Có phải anh sắp được làm ba rồi không?”


Cao Phong đi về phía Kim Tuyết Mai, vòng tay ôm lấy Kim Tuyết Mai.Bởi vì trong lòng quá phấn khích nên ngay cả những vết thương trên cơ thể cũng bị anh quên mất.


Mặc dù Kim Tuyết Mai cũng không phải lần đầu tiên cùng Cao Phong ôm ấp, nhưng lúc này cô vẫn không nhịn được đỏ mặt, nhẹ nhàng gật đầu.


“Ha ha hai”


Cao Phong lớn tiếng bật cười.


“Anh sắp làm ba rồi! Cao Phong anh thật sự sắp làm ba rồi?”


Kim Tuyết Mai có thể cảm nhận được tâm trạng của Cao Phong, ban đầu khi vừa phát hiện ra chuyện này, cô ấy cũng rất kích động.


Dù sao thì cũng không có việc gì có thể làm người kích động hơn là việc chào đón một sinh mệnh mới.


Có thế trước đây Kim Tuyết Mai vẫn không cảm nhận rõ được cảm giác đó, nhưng sau khi cô trở thành một người mẹ, tâm lý của cô đã có thay đổi đáng kể.


Mỗi phút mỗi giây đều suy nghĩ về sinh mệnh nhỏ bé ấy, môi một thời điếm, đều ở trong tim cùng sinh mệnh nhỏ bé ấy nói chuyện.


Kể cả việc ăn uống, điêu cân nhắc đầu tiên của Kim Tuyết Mai không phải là bản thân, mà là phải ăn gì để tốt với em bé, cưỡng ép bản thân vì đứa con trong bụng mà phải nghỉ ngơi nhiều hơn.


Sau khi Cao Phong bình tĩnh lại một chút, anh vội vàng đặt Kim Tuyết Mai nhẹ nhàng nằm xuống giường.


“Quên mất, quên mất, không thể có những động tác quá thô bạo.”


Cao Phong vỗ vỗ đầu của chính mình.


“Sao có thể khoa trương như vậy chứ? Không sao đâu.”


Kim Tuyết Mai kỳ quái liếc Cao Phong một cái.


Cao Phong nghiêm mặt nói: “Đây không phải là khoa trương.


Đây là chuyện nghiêm túc cần chú ý.


Anh nói cho em biết, vì con gái của anh, em nhất định phải nghiêm túc thành thật cho anh.”


Kim Tuyết Mai không thể không đầu hàng, gật đầu nói đồng ý.


Sau đó Cao Phong mới hài lòng và bước tới ôm lấy Kim Tuyết Mai.


Kim Tuyết Mai cũng rất chủ động, dùng miệng nhỏ của mình nghiêng qua hôn Cao Phong một cái.


Cả hai ở chung một chỗ, ôm hôn nhau, cùng nói cho nhau nghe tình cảm của chính mình.


Tuy nhiên, không ai cố tình xuyên thủng hàng phòng ngự cuối cùng, dù sao thì thể chất hiện tại của Kim Tuyết Mai quả thật không phù hợp.


Cao Phong không dám xem nhẹ chuyện này chút nào, cho dù bản thân cũng đã có chút kích động, anh cũng không dám lộn xộn.


Một lúc lâu sau đó, hai người mới tách ra, tiếp tục nói chuyện một hồi.


“Em ở nhà chờ anh, anh còn phải giải quyết một số việc.”


Cao Phong nhẹ nhàng sờ đầu Kim Tuyết Mai.


“Được rồi, anh mau đi đi.”


Kim Tuyết Mai rất hiểu chuyện mà gật đầu.


Cao Phong rời khỏi biệt thự, đi ra ngoài cống lớn, sau đó chậm rãi quay người.


Mặt trăng trên bầu trời rất tròn, ánh trăng vô cùng sáng tỏ.


Ánh trăng ban đầu trắng như tuyết, chiếu trên thành Hà Nội giống như tráng bạc, bây giờ càng thêm trắng mịn.


Từ khu dân cư cao cấp Bông Thiên nhìn xuống, đã có một vùng rộng lớn trắng xóa.


Pháo hoa ban đầu được bắn ra cũng đã từ từ tan biến.


Tuyết có tác dụng hấp thu âm thanh, nên thành phố Hà Nội lúc này càng yên tĩnh.


Dường như sự yên tĩnh đằng sau chốn phồn hoa càng khiến lòng người cảm thấy thanh thản.


Cao Phong thở dài một tiếng, vì Kim Tuyết Mai, vì đứa con chưa ra đời của bọn họ, anh vẫn không thể dừng lại được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK