Mục lục
Rể Quý Rể Hiền - Cao Phong - Kim Tuyết Mai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3106

“Tôi có chơi có chịu, nếu cậu chắc chắn là người của thủ đô đã bắt Kim Tuyết Mai thì đi tìm nhà họ Đặng đi.”

Nói đến đó thì vẻ mặt ông cụ nhà họ Diệp cực kì bình tĩnh, như thể đã chuẩn bị sẵn đáp án vậy.

“Tại sao tôi phải tin tưởng ông?”

Cao Phong hừ lạnh, nhà họ Đặng gia hoàn toàn không có động cơ gì để đi bắt Kim Tuyết Mai.

Anh cảm thấy chắc chắn ông cụ nhà họ Diệp cố ý muốn đuổi anh đi rồi lại làm việc cho ông tôi!

Nghĩ tới đó, hai mắt Cao Phong trở nên lạnh lẽo, anh chuẩn bị sẵn tinh thần lục soát hết nhà họ Diệp một lượt đã rồi tính sau.

“Cậu có thể không tin tưởng tôi.”

“Thế nhưng trong thủ đô chỉ có mỗi nhà họ Đặng còn thù oán cũ với mẹ Kim Tuyết Mai.” Ông cụ nhà họ Diệp thản nhiên nói.

“Con mẹ nó ông vẫn còn đứng đó nói nhảm!” Cao Phong cắn răng tức giận mắng, anh giơ tay chỉ vào mặt ông tôi, ánh mắt lạnh như băng.

Vũ Siêu đứng gần đó băng bó miệng vết thương, đang định đi tới thì ông cụ nhà họ Diệp lại chủ động cản lại.

“Dù cậu tin hay không thì những lời tôi nói đều là sự thật.”

“Nếu cậu không thắng thì tôi cũng sẽ không nói chuyện này cho cậu biết.” Ông cụ nhíu mày nói.

“Ha ha ha!” Cao Phong bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười to, vài giây sau thì tiếng cười dừng lại.

Anh chỉ tay vào ông cụ nhà họ Diệp, nói lớn: “Trước đó ông đã tìm người đuổi giết mẹ ruột của Tuyết Mai, đuổi tới thành phố Hà Nội rồi vẫn không chịu buông tha cho bà ấy.”

“Nếu như mẹ Tuyết Mai không tìm đến người khác nhờ vả trong lúc nguy hiểm, giao Tuyết Mai cho nhà họ Kim ở thành phố Hà Nội thì có lẽ bây giờ cũng đã bị ông giết chết rồi đấy? Nhỉ?”

“Bây giờ ông lại nói với tôi là nhà họ Đặng có thù oán với mẹ Tuyết Mai, ông có cảm thấy những lời mình nói buồn cười lắm không hả?”

“Thật nực cười! Nực cười không tả nổi!”

Cao Phong nói những gì mình biết được ra.

Sau đó anh lại tức giận gào lên.

“Cái gì?”

Nghe được những lời Cao Phong nói, ông cụ nhà họ Diệp cũng chẳng có phản ứng gì đặc biệt nhưng Diệp Thiên Long lại trợn trừng hai mắt.

“Cái gì mà đuổi giết? Cao Phong, cậu đang nói cái gì thế? Ai đuổi giết? Nhà họ Diệp đuổi giết mẹ Tuyết Mai ư?”

Bấy giờ, Diệp Thiên Long trợn trừng mắt, nói năng lộn xộn như người điên.

Cao Phong lại không có thời gian trả lời vấn đề của ông tôi, anh vẫn nhìn chằm chằm vào ông cụ nhà họ Diệp.

Phần lớn những người còn lại đều trợn mắt há hốc miệng, ngu người, trong đầu là một đống hồ dán dính chẳng ra đâu vào đâu.

Tại sao chuyện này có vẻ phức tạp như thế nhỉ?

Dường như có còn liên quan đến thù oán của người đi trước vào rất nhiều năm trước đấy?

“Này lão già, ông nói cho tôi biết rốt cuộc chuyện này là sao?”

Diệp Thiên Long lại đột nhiên quay đầu, nhìn về phía ông cụ nhà họ Diệp hỏi: “Lúc trước, ông bảo là ông cử người đưa cô ấy đi cơ mà?”

“Ông đưa cô ấy đi đâu? Ông lại còn phái người đuổi giết cô ấy ư?”

Bấy giờ, Diệp Thiên Long trừng mắt, trong đầu là tiếng ong ong và sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Ông tôi chợt phát hiện, thì ra mọi người vẫn còn giấu diếm ông tôi rất nhiều chuyện trên đời.

Nếu hôm nay Cao Phong không nói ra chuyện này thì thậm chí trước đó ông tôi còn không hề nghĩ đến việc năm đó ông cụ nhà họ Diệp lại phi người đuổi giết mẹ Kim Tuyết Mai!

Ông tôi cứ nghĩ rằng ông cụ sẽ làm theo những gì đã giao kèo với mình, đưa mẹ Kim Tuyết Mai đến một nơi ông tôi không thể tìm thấy, để bà sống một đời bình yên.

Mãi đến tận hôm nay ông tôi mới chợt tỉnh ngộ, dường như ông cụ nhà họ Diệp không hề có ý định để cho mẹ Kim Tuyết Mai sống sót!

“Khó trách, thảo nào bao nhiêu năm rồi mình vẫn không tìm được cô ấy…”

“Lão già này, ông!” Diệp Thiên Long tức giận đến mức cả người phát run, hai mắt đầy tơ máu.

Cùng lúc đó, sự áy náy trong lòng ông tôi với mẹ con Kim Tuyết Mai cũng ngày càng tăng lên.

Việc phải vứt bỏ hai mẹ con đã khiến lương tâm Diệp Thiên Long chịu sự cắn rứt cả nửa đời người rồi, thế mà bây giờ lại biết được bọn họ không chỉ bị vứt bỏ mà mà còn gặp phải đuổi giết a!

“Thiên Long, rồi anh sẽ hiểu được việc này.” Ông cụ nhà họ Diệp thoáng im lặng rồi nhẹ giọng nói.
Chương 3107
“Tôi không biết! Tôi cũng không cần hiểu!”
“Ông thật là độc ác! Ông thật là tàn nhẫn!”
“Ông nói là cô ấy có thân phận thấp hèn không xứng với tôi ư?”
“Ông nói là ông muốn môn đăng hộ đối ư?”
“Thế bây giờ tôi hỏi ông, thân phận của cô ấy bây giờ đã đủ chưa? Bây giờ cô ấy chính là mẹ vợ của Cao Phong, thân phận của cô ấy thế là đủ chưa?” Diệp Thiên Long gào thét lên đầy giận dữ, liên tục hét lên với ông cụ nhà họ Diệp.
Ông cụ nhà họ Diệp trở nên im lặng.
Mẹ vợ của Cao Phong…
Thân phận đó cao quý không ai sánh được!
Cao Phong là người dõi mắt khắp cả nước này cũng không thể tìm được mấy ai dám hất mặt khinh thường.
“Đừng diễn trước mặt tôi nữa, bây giờ hãy nói cho tôi biết rốt cuộc Tuyết Mai đang ở đâu?” Cao Phong trầm giọng hỏi.
“Nhà họ Đặng.” Ông cụ nhà họ Diệp trả lời.
“Nếu không có ở đó thì sao?” Cao Phong híp mắt lại.
“Tôi sẽ dẫn theo tất cả người nhà họ Diệp đi theo cậu.”
“Cũng được thôi! Có một vài thứ nên đi đến hồi kết rồi.”
Ông cũng Diệp thoáng do dự rồi lên tiếng.
Nghe được ông cụ nhà họ Diệp nói như vậy, sắc mặt Cao Phong dần bình tĩnh lại.
Nếu ông cụ nhà họ Diệp chấp nhận đi cùng thì bọn họ có thể đến nhà họ Đặng xem sao.
Dù sao nếu như hôm nay không thể tìm thấy Kim Tuyết Mai thì anh vẫn phải quay lại tìm ông tôi.
“Lão già này dám chơi thì sẽ dám chịu, từ nay về sau, nhà họ Diệp thủ đô sẽ xem nhà họ Cao ở Đà Nẵng là chủ.”
“Xem gia chủ đương nhiệm của nhà họ Cao tức Cao Kinh Thiên là người dẫn đầu!”
Trước khi đi, ông cụ nhà họ Diệp thoáng im lặng một lát rồi vẫn quyết định thực hiện lời hứa của mình.
Mọi người đều giật mình ngạc nhiên.
Nhà họ Diệp đã cúi đầu rồi.
Ba gia tộc lớn ở thủ đô, sau khi nhà họ Phạm ở thủ đô chấp nhận cúi đầu thì bây giờ đến phiên nhà họ Diệp.
Thật nhiều người âm thầm than thở trong lòng.
Những thế lực nắm quyền ở thủ đô này tổng cộng là bốn gia tộc nhỏ và ba gia tộc lớn, cộng hết lại là bảy.
Thế mà bây giờ bốn gia tộc nhỏ đã nằm trong tay Cao Phong, ba goa tộc lớn thì có hai nhà đã cúi đầu.
Làm gì có người nào không giật mình cho được?
Cao Phong hừ lạnh, không thèm đếm xỉa gì tới ông cụ nhà họ Diệp dù chỉ là một ánh mắt.
So sánh với sự an toàn của Kim Tuyết Mai thì việc nhà họ Diệp cúi đầu xưng tôi tớ chẳng là cái thá gì cả.
“Lập tức dẫn tôi đến nhà họ Đặng!”
“Không thể tìm thấy Tuyết Mai thì tôi lại quay về hỏi nhà họ Diệp của ông đấy!” Cao Phong cắn răng nói.
Ông cụ nhà họ Diệp không nói gì, dẫn theo tất cả mọi người nhà họ Diệp đi theo sau lưng Cao Phong.
Cả đoạn đường đó Diệp Thiên Long vẫn giữ im lặng, ông tôi trợn tròn mắt, sau đó xoay người đi tới bên cạnh sĩ quan Bình, bắt đầu sắp xếp công việc.
Từ đầu đến cuối sĩ quan Bình vẫn gật đầu thật mạnh, tuân thủ một trăm phần trăm những mệnh lệnh của Diệp Thiên Long.
Xúc động cũng được, mất lý trí cũng thế, nếu như nhà họ Đặng đã bắt Kim Tuyết Mai đi thật…
Thế thì e là hôm nay thủ đô sẽ có một màn gió tanh mưa máu!
“Các anh em, thay đổi phương hướng, nơi tiếp theo sẽ là nhà họ Đặng thủ đô!”
Long Tuấn Hạo lập tức ra lệnh với hơn mười ngàn binh sĩ Phong Hạo.
Mấy chục ngàn người cùng xoay lại, chia thành mấy đội nhỏ chờ Cao Phong dẫn đường.
“Tôi sẽ tin tưởng nhà họ Diệp các người một lần, nếu các người dám gạt tôi thì tốt nhất hãy dọn sẵn mộ cho mình đi.”
Sắc mặt Cao Phong lạnh như băng, anh nhấc thanh kiếm và đi về phía trước.
“Tuấn Hạo, bảo tất cả mọi người cầm súng, lên nòng cho tôi.”
Chương 3108

“Oan có đầu, nợ có chủ, nếu đúng là người nhà họ Đặng bắt cóc Tuyết Mai thì tôi sẽ khiến cho bọn họ nợ máu trả bằng máu!”

“Không một kẻ nào có thể ngăn cản.”

Cao Phong ra lệnh, liên minh Phong Hạo gồm hơn chục ngàn người cùng bước vào trạng thái chiến đấu với nhau.

“Soạt! Soạt!” Áo gió bay bay, đây là trận chiến cuối cùng.

Một mình Cao Phong đi phía trước, sau lưng là mấy chục ngàn người cùng đi về phía nhà họ Đặng ở thủ đô.

“Kình Thiên.” Đúng lúc này, Lý tướng chợt gọi Cao Phong lại và kéo anh sang một bên nói chuyện.

“Lý tướng, cảm ơn ông.” Đối mặt với Lý tướng, Cao Phong muốn cảm ơn từ tận đáy lòng.

“Đừng nói những lời đấy, ngày xưa ông nội cậu có ơn rất lớn với tôi, đó đều là những chuyện tôi phải làm.”

“Tôi phải nhắc nhở cậu vài câu, tôi sẽ không sang nhà họ Đặng nhưng bọn họ cũng không phải là người dễ chơi gì, mấy năm nay họ cứ tản ra đi làm đủ thức việc khắp nơi, có rất nhiều người được sắp xếp vào trong quân đội.”

“Bản thân họ cũng có thế lực của mình, bây giờ cậu lại gióng trống khua chiêng đi tới thế này, chắc chắn bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng hết rồi. Những điều tôi làm được là không ngăn cản cậu, những chuyện khác thì phải tự lo liệu rồi.”

Lý tướng nhanh chóng nói cho Cao Phong và đồng thời cũng thấy hơi ngượng ngùng.

Suy cho cùng thì ông tôi cũng không thể giúp được gì trong những việc Cao Phong phải làm.

“Tôi hiểu mà.”

“Dù sao thì hôm nay tôi cũng nhất định phải tìm được vợ mình.” Cao Phong gật đầu thật mạnh.

“Được, thế thì tôi sẽ không nói nhiều nữa.”

“Chờ mọi chuyện bên này xong rồi tôi sẽ đến tìm cậu bàn một vài chuyện.”

Lý tướng giơ tay vỗ vai Cao Phong, nói: “Năm đó Cao tướng là chiến vương nổi tiếng cả khu vực Đông Nam Á, khiến các thế lực lớn không dám làm gì manh động.”

“Tôi mong là cậu sẽ không bôi nhọ lên thanh danh của ông nội.”

“Được!” Cao Phong gật đầu thật mạnh, sau đó xoay người rời đi, lại trở về với đội ngũ.

Vừa đi Cao Phong vừa xé áo sơ mi ra, bắt đầu ấn vào những miệng vết thương nghiêm trọng trên ngực.

Thời điểm chiến đấu thì không có cảm giác gì.

Nhưng sau khi chiến đấu xong thì mọi giác quan bỗng nhiên trở nên mạnh mẽ hơn.

Cả người đau nhức, mỏi mệt không cách nào tả nổi.

Nếu không có niềm tin để chống đỡ thì chắc bây giờ Cao Phong còn chẳng thể đi đường nổi.

“Anh Phong, anh đi bệnh viện đi, để chúng tôi tới đó cho!”

“Anh cứ yên tâm, nếu như chị dâu Tuyết Mai ở nhà họ Đặng thật thì dù chúng tôi có phải giết hết nhà bọn họ cũng sẽ cứu Tuyết Mai ra.”

Long Tuấn Hạo thấy sắc mặt Cao Phong vàng như nến thì vội vàng đi tới đỡ cánh tay anh.

“Không cần, tôi tự đi.”

“Tôi muốn đích thân đến đón cô ấy trở về, bảo vệ cô ấy đến nơi đến chốn.”

“Đừng nói nữa, đi thôi!” Cao Phong đẩy tay Long Tuấn Hạo ra, đứng tại chỗ vài giây rồi hít một hơi thật sâu, cất bước đi về phía trước.

Phía sau là ngàn quân vạn mã đi theo từ đầu đến cuối.

Bốn gia tộc nhỏ ở thủ đô cộng thêm tất cả thành viên của nhà họ Diệp và nhà họ Phạm.

Xa xa phía sau là liên minh Phong Hạo, khu phố thương mại Kiên Thành, thế lực thị trấn Biển Đông, xếp thành hàng dài, chen chúc đi cùng nhau.

Mười ngàn binh sĩ Phong Hạo vẫn theo sau hàng ngũ để tạo khí thế.

Đảo mắt nhìn lại, đám người đông nghìn nghịt như kiến, nhìn không thấy điểm cuối.

Rất nhiều người theo sau Cao Phong bỗng nhiên có cảm giác hãnh diện và hào hùng hết sức khó hiểu.

Người của khu phố thương mại Kiên Thành lại càng âm thầm than thở.

Hôm nay.

Khi Cao Phong vừa mới tới thủ đô thì đã dẫn mấy trăm người bọn họ đến nhà họ Phạm.

Sau đó, Cao Phong vừa mới tới thủ đô đã dẫn theo mấy người bọn họ đi đến nhà họ Phạm.

Dần dà thì số người đằng sau Cao Phong càng ngày càng nhiều, càng ngày càng tăng lên.

Ra khỏi nhà họ Phạm chuyển sang nhà họ Diệp thì số người đã chất lên được thành đỉnh núi.

Bây giờ ra khỏi nhà họ Diệp thì số lượng người đó lại tăng lên kha khá.
Chương 3109

Tiếp theo là đến nhà họ Đặng ở thủ đô, không biết kết quả sẽ thế nào?

Chẳng ai đoán biết trước được.

Lý tướng khoanh tay đứng xa xa nhìn theo đám người Cao Phong rời đi.

“Trò giỏi hơn thầy mà!”

“Cao tướng đã có người kế nghiệp rồi! Thoải mái thật!” Lý tướng than thở rồi lên xe nhanh chóng rời đi.

Hôm nay chuyện xảy ra không thể giải quyết một cách đơn giản như những gì mọi người vẫn tưởng.

Ông tôi cũng có rất nhiều chuyện phải làm.

“Anh Phong, chúng tôi ngồi xe đi thôi.” Long Tuấn Hạo lái một chiếc xe đi thẳng tới trước mặt Cao Phong.

Cao Phong hơi chút do dự một chút rồi trực tiếp lên xe.

Thứ nhất là anh phát hiện ra trên người có quá nhiều vết thương, có thể nói là hành động cực kì bất tiện.

Thứ hai là anh cũng muốn đến gặp Kim Tuyết Mai nhanh hơn.

“Ong ong!” Long Tuấn Hạo lái xe đưa Cao Phong tăng tốc đi thẳng về phía trước.

Những người phía sau cũng theo sát sao.

“Chạy bộ, chạy!” Liễu Tông Trạch ở phía sau đột nhiên rống to.

Chẳng mấy chốc tất cả đã lên tinh thần, thôi đi bộ và bắt đầu chạy như điên.

Dù là có là người giàu có của thỏ đô hay là thành viên quan trọng.

Dù có là binh sĩ Phong Hạo hay là người của gia tộc lớn ở thủ đô thì sau khi ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người đều cất bước chạy.

Như mãnh hổ xuống núi, như hàng vạn con ngựa chạy dài.

Tất cả mọi người cùng có chung một mục đích đó là nhằm về phía nhà họ Đặng.

Rốt cuộc nhà họ Đặng sẽ có vận mệnh thế nào…

Chuyện này, cả ông cụ nhà họ Diệp cũng không dám suy đoán lung tung.

Bấy giờ đã là gần chạng vạng, mặt trời cũng dần lặn xuống sau ngọn núi.

Ánh trời chiều rực lửa, tà dương như màu máu.

Ánh chiều tà đỏ rực ấy hắt lên người tất cả những ai đang đi chuyến này.

Như thể đang khoác lên cho họ một bộ giáp màu đỏ tươi.

Áo vải ngựa hoang, đón em về nhà!

Mặt trời chiều ngả về tây, dần dần khuất bóng sau ngọn núi.

Hôm nay thủ đô quá ầm ĩ, mọi thứ cứ liên tục lên men.

Khi hơi men đến độ thơm nồng thì bắt đầu bùng nổ.

Những thế lực luôn dõi mắt theo sự kiện lần này cũng cảm thấy sợ mất mật.

Mỗi một bước Cao Phong đi đều khiến lòng họ rung động.

Trên bầu trời thủ đô chính là thanh kiếm thông thiên của Cao Kình Thiên, khí thế hùng hồn mạnh mẽ không nói lên lời.

Ánh kiếm sáng loáng, chói mắt.

Dù thanh kiếm đó không được chém ra thì khí thế của nó đã đủ để phá tan những rào cản rồi.

Đó là, một kiếm tất chết, rút kiếm gây sát thương!

Thanh kiếm đó chính là sự tồn tại như thế.

Một kiếm chém nhà họ Phạm, sau đó là nhà họ Diệp…

Hai gia tộc lớn của thủ đô đã ngã quỵ!

Nó không chỉ là khủng bố… Mà nó là vô cùng khủng bố!

Dù là thắng hay thua thì ngẩng đầu ba thước có mặt trời.

Bấy giờ mọi người ở thủ đô không biết ngước đầu lên ba thước rốt cuộc có còn mặt trời hay không.

Nhưng bọn họ lại biết chắc là ngước lên ba thước có Cao Phong!

Cái tên Cao Phong đã vang vọng cả thủ đô.

Thanh kiếm vạn trượng, bấy giờ đã tìm thấy mục tiêu, đang không ngừng chém ngang cả bầu trời.

Tiếng gió gào thét, thanh kiếm xé nát không gian khiến bầu trời thủ đô nhanh chóng chém vào đầu người!

Tất cả mọi người ở thủ đô đều đứng xa xa chú ý chuyện này.

Ba gia tộc lớn thì hai nhà đã thất bại, chỉ còn sót lại mỗi nhà họ Đặng.

Bọn họ không thể đoán được rốt cuộc thanh kiếm này có thể chém được bao nhiêu?

Chắc chắn nhà họ sẽ không ngồi chờ chết mà sẽ cố hết sức đấu tranh.

Cao Phong ập tối như vũ bão, nhà họ Đặng đã chuẩn bị hết mọi thứ để chuẩn bị sẵn sàng.

Hai hổ đấu nhau thì chắc chắn sẽ có thương vong.

Một là thanh kiếm này gãy, đứt lìa làm hai.

Hoặc là lưỡi kiếm sắc bén xé ngang trời, nghiền nát tất cả mọi thứ, khiến nhà họ Đặng phải để mạng lại!

Hai giả thiết đều có thể xảy ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK