Toàn bộ binh lực của cường đạo Nam Cương lại sụt giảm một lượng lớn.
“Đậu má! Tông Trạch, con mẹ nó, sao tôi không phát hiện ra, từ sau khi cậu nói chuyện điện thoại với anh Phong, đã trở nên sâu sắc vậy nhỉ?” Long Tuấn Hạo sờ đầu, sau đó cạn lời mắng một câu.
“Cút đi!”
Liễu Tông Trạch khoát tay một cách buồn bực, đáp: “Vậy tôi có thể làm thế nào đây? Con mẹ nó, tim của cậu còn to hơn cả đầu, chuyện gì cũng chẳng thèm nghĩ, tôi có thể không nghĩ được sao? Tôi nói cho cậu biết, trên thế giới này hoàn toàn không có thứ gì là năm tháng bình yên hết. Đó là do cha của cậu là tôi đây phụ trách đi trước giúp cậu mà thôi!” Liễu Tông Trạch quả thực đã thay đổi rồi, anh ta làm theo cách của Cao Phong, học được việc đứng ở góc độ của kẻ địch để cân nhắc vấn đề.
Long Tuấn Hạo đánh một quyền tới, sau đó nói: “Đừng có vớ vẩn, hai người chắc chắn tên khốn Đức Khánh sẽ tới đây như vậy sao? Lỡ như lão ta không tới thì phải làm sao?”
“Không tới thì không tới, chúng ta cũng có tổn thất gì đâu, cùng lắm thì hao tài tốn của thôi. Chút tổn thất này chúng ta vẫn có thể gánh được. Dùng một chút tổn thất nhỏ như vậy để tóm được một vố lớn, đây chắc chắn là có lời mà không lỗ.” Liễu Tông Trạch thuận miệng giải thích: “Được rồi, đừng nói nữa, mau xử lý hiện trường đi, tiếp sau đây còn có kế hoạch cần phải tiến hành nữa. Kế hoạch lần này của anh Phong chính là kế hoạch liên hoàn, chắc chắn có thể mang đến vô số bất ngờ cho cường đạo Nam Cương. Nếu dự báo thời tiết không sai thì ngày mai sẽ là một ngày nắng to.”
Liễu Tông Trạch chậm rãi gấp sách kế hoạch chiến đấu lại, trên gương mặt lộ ra một nụ cười lạnh.
…
Ngày hôm nay, ánh nắng rực rỡ.
Đêm qua, khối tập đoàn Phong Hạo đã giết chết ba mươi nghìn cường đạo Nam Cương, sau nửa đêm cũng không hề nhàn rỗi. Bọn họ xem như đã phát huy chiến thuật khiến người ghê tởm của mình đến cực điểm. Cứ cách nửa giờ là lại cầm súng tới bằng bằng một hồi. Đến cuối cùng, cường đạo Nam Cương đã có chút chết lặng, cho dù nghe thấy tiếng súng, nhưng ngay cả lòng dạ đi xem cũng chẳng có nữa. Dù sao bọn họ cũng biết khối tập đoàn Phong Hạo sẽ không dám qua đây, nên bọn họ cũng không thể tránh khỏi việc lơ là cảnh giác.
Vào ban ngày, khối tập đoàn Phong Hạo cũng ngừng công kích, không xuất đầu lộ diện nữa.
Ban đầu, đám người Đức Khánh còn muốn kiên trì thêm một chút. Dù sao thì đêm qua đã tổn thất ba mươi nghìn người. Điều này chứng minh khối tập đoàn Phong Hạo quả thực có lá gan khai chiến với bọn họ. Cho nên bọn họ vẫn quyết định sẽ đề phòng một chút thì tốt hơn. Nhưng, theo thời gian dần trôi qua, mặt trời càng lúc càng lên cao, bọn họ không khỏi bắt đầu thả lỏng.
Ánh nắng ấm áp chiếu lên người, giống như đang phơi nắng, khiến cho vô số cường đạo Nam Cương đều lười biếng, lại càng buồn ngủ hơn.
Sau khi ăn xong cơm trưa và no bụng rồi, bọn họ lại được phơi nắng như vậy nữa…
Bản thân phơi nắng rất dễ dàng khiến người ta lười biếng, lại thêm bọn họ đã lâu rồi không được chợp mắt.
Không khoa trương khi nói rằng, ngay cả đứng cũng có thể ngủ được.
Có rất nhiều thủ lĩnh của các thế lực đều không thể chống đỡ được mà lập tức ra lệnh cho một nửa người đi nghỉ ngơi trước. Mọi người như được đại xá, bọn họ chưa bao giờ cảm thấy loại chuyện đi ngủ này lại hạnh phúc đến như vậy. Ai nấy cũng ngả đầu xuống là ngủ ngay, tiếng ngáy nổi lên khắp bốn phía.
Hai, ba giờ chiều, chính là lúc người ta kiệt sức và thích hợp để ngủ trưa.
“Bằng bằng bằng bằng!”
Tiếng súng lại một lần nữa vang lên.
Nhưng lần này, cường đạo Nam Cương đã sớm tập mãi thành thói quen rồi. Thậm chí ngay cả tâm tình ngồi dậy kiểm tra cũng không có.
Mấy ngày liên tiếp rồi, khối tập đoàn Phong Hạo đều là một đám mồm thì to mà lá gan thì bé tí, nên bọn họ hoàn toàn không cần phải sợ hãi gì.
“Ngài Đức Khánh, lại có tiếng súng vang lên bên ngoài.” Sĩ quan phụ tá của Đức Khánh vội vàng tới bên ngoài phòng của Đức Khánh và báo cáo tình hình.
Nhưng ông ta lại ngủ say như chết, dù sao cũng đã hai ngày hai đêm rồi chưa được ngủ ngon.
Sĩ quan phụ tá hét thêm mấy tiếng, thì ông ta mới đáp một tiếng.
“Mặc kệ bọn họ đi, bây giờ cho dù bọn họ có xả súng bên tai ông đây, thì ông đây cũng chẳng sợ đâu.” Ông ta khoát tay, trở mình rồi tiếp tục ngủ.
“Ngài Đức Khánh, không hay rồi! Lần này là tấn công thật đấy! Khối tập đoàn Phong Hạo phái rất nhiều người đến, bọn họ đã bắt đầu vây giết doanh địa đồng minh của chúng ta rồi!” Ngay đúng lúc này, lại có một giọng nói truyền tới.
Đức Khánh mở bừng mắt, sau khi mơ hồ mất vài giây, ông ta nhảy thẳng xuống giường.
“Mau mau! Liên lạc với các đồng minh, chuẩn bị bao vây về phía đó! Mặc kệ bọn họ tới bao nhiêu người, chúng ta phải trực tiếp giết hết bọn họ! Lần này là bọn họ vi phạm quy tắc trước, ha ha ha!” Đức Khánh cười to một tiếng, trực tiếp ra lệnh.
Khu vực Nam Cương lại vang lên tiếng súng nổ ngập trời. Lần này, quá trình chiến đấu kéo dài ước chừng gần một tiếng rưỡi mới dần dần ngừng lại.