“Chỉ có làm như thế thì chúng ta mới có quyền lên tiếng!”
“Tôi cũng không tin, nhà họ Cao của cậu ta tài giỏi đến mức có thể giết hết tất cả chúng ta.”
“Nếu thật như thế, đừng nói là mặt trên, e là cả đất nước này đều không ngăn được bọn họ.”
Mười mấy vị trưởng lão có máu mặt tại thành phố Đà Nẵng tranh cãi với nhau một trận, không bao lâu thì họ đã đưa ra kết quả.
Chính là tuyệt đối không thể chịu khuất phục trước nhà họ Cao.
Nhà họ Cao bảo bọn họ phải chịu khuất phục thì bọn họ lập tức khuất phục, vậy mặt mũi của họ để đâu chứ?
“Tôi nói với mấy người, tôi đoán Cao Kình Thiên lần này lại thất bại rồi.”
“Cao Anh Hạo thắng lợi hai lần, cảm thấy bản thân tài giỏi nên vênh váo đắc ý. Sau đó liền muốn nhúng tay vào thành phố Đà Nẵng của chúng ta.”
“Chỉ có thể nói rằng cậu ta quá ngây thơ. Cậu ta vĩnh viễn không biết nước ở thành phố Đà Nẵng sâu bao nhiêu.” Một người đàn ông trung niên ăn mặc không tầm thường lạnh lùng hừ một tiếng.
Những người khác đều đồng loạt gật đầu.
Luận về thế lực, mười mấy người ở đây không ai dám đơn phương đối đầu với nhà họ Cao.
Nhưng mà nếu tất cả các thế lực lớn nhỏ tại thành phố Đà Nẵng hợp nhất lại, đừng nói là một nhà họ Cao, cho dù có là dòng họ lớn nhất trong võ thuật cổ đại thì e rằng cũng không dám tùy ý làm bậy.
Dù sao thì các thế lực lớn nhỏ này đại diện không chỉ đơn giản như bọn họ thể hiện bên ngoài..
Tất nhiên, toàn bộ điều này đều do bọn họ suy đoán mà thôi.
“Mỗi người đều liên lạc với người quen đi, bảo họ đừng nên chịu khuất phục.”
“Tôi cũng muốn nhìn xem thử, nhà họ Cao có dám giết hết tất cả chúng ta không.” Một tên trung niên lộ ra vẻ mặt khó chịu mà vỗ bàn một cái.
“Không tệ! Bây giờ tôi lập tức trở về liên lạc với các thế lực có quan hệ tốt với tập đoàn chúng ta.” Một gã đàn ông trung niên khác hạ giọng nói.
Chỉ chớp mắt, tất cả mọi người đã tản ra.
Một cơn bão táp đang âm thầm thành hình, chuẩn bị càn quét toàn bộ thành phố Đà Nẵng.
Cuối cùng là nhà họ Cao mạnh hơn, hay là liên minh giữa các thế lực bản thổ ở thành phố Đà Nẵng mạnh hơn đây?
Câu hỏi này, trong mắt các thế lực bản thổ ở thành phố Đà Nẵng, đương nhiên là liên minh giữa các thế lực bản thổ mạnh hơn rồi.
Cho nên, bọn họ không hề cảm thấy sốt ruột tí nào, càng sẽ không tới trước cao ốc Minh Châu bày ra dáng vẻ phục tùng gì đó.
“Đồ ngốc mới làm như vậy!”
Đây là câu nói mà hết thảy các thế lực dù lớn dù nhỏ ở thành phố Đà Nẵng đang nói nhiều nhất.
Thành phố Đà Nẵng, cao ốc Minh Châu.
Cao ốc Minh Châu này là kiến trúc biểu tượng của thành phố Đà Nẵng, cực kỳ nổi tiếng.
Ngày thường, đây chính là thắng địa du lịch, có rất nhiều du khách đến thành phố Đà Nẵng là vì muốn tới đó tham quan một lần.
Nhưng mà hôm nay, trong phạm vi 10km quanh cao ốc Minh Châu đã bị phong tỏa toàn bộ, từ chối tiếp đón du khách.
Mọi người không ai biết nguyên nhân, nhưng nhìn đến hàng chiến sĩ khoác võ trang hạng nặng đang đứng gác ở đó thì không ai có can đảm lớn tiếng kêu gào.
Vì thế họ chỉ có thể thành thật vòng trở về.
Ở tầng trên cùng của cao ốc Minh Châu, Cao Phong ngồi trước cửa sổ sát sàn, yên lặng thưởng thức tách trà.
Vị trí của tòa cao ốc dựa gần bờ biển, nhìn từ góc độ này của Cao Phong, có thể thấy được vùng biển xanh ngát rộng lớn vô ngần.
Phía xa, tia nắng nghiêng nghiêng rọi xuống, mặt nước bên dưới phản chiếu lấp lánh, gió khẽ thổi vào từ cửa sổ sát đất, mang đến cảm giác vui vẻ thoải mái cho người khác.
Cho dù tâm tình có tồi tệ tới cỡ nào cũng có thể dịu bớt trong chớp mắt.
Cao Phong mặc một bộ quần áo hưu nhàn sạch sẽ, vết máu dính khắp người đã được rửa sạch, anh ngồi trước cửa sổ, thoạt nhìn rất tĩnh lặng.
Hình tượng lúc này của Cao Phong khiến người ta rất khó liên tưởng đến bộ dạng cầm cây kiếm dính đầy máu, điên cuồng hăng hái chiến đấu lúc trước của anh.
“Anh Phong, tôi cảm thấy nước ở thành phố Đà Nẵng hơi bị sâu đó!”
Liễu Tông Trạch cũng đang đứng trước cửa sổ sát sàn bỗng thốt ra một câu.
Tin tức đã được tung ra rồi.