“Cái gì?” Đầu óc Kim Nhạc Sơn quay cuồng, tức giận hét lên một tiếng: “Đã xuất viện? Sao chúng ta không biết? Ai có phép các người cho bà ta xuất viện cơ chứ?”
“Kim Ngọc Hải và Kim Tuyết Mai là người nhà bệnh nhân phải không? Người nhà đã yêu cầu như vậy, sao chúng tôi có thể ngăn cản được?”
Y tá cứng nhắc bỏ lại một câu này, rồi lập tức xoay người rời khỏi đây. Đám người Kim Nhạc Sơn đưa mắt nhìn nhau, sau đó một ngọn lửa không tên từ trong lồng ngực bốc thẳng lên đầu.
“Biết ngay mà! Cả nhà Kim Ngọc Hải sẽ không tốt bụng mà bỏ qua cơ hội này như vậy!”
“Mẹ nó! Lại dám đưa bà lớn đi!”
Kim Phúc Khang mắng chửi vài ba câu, lập tức rút di động ra gọi cho Kim Ngọc Hải.
Nhưng mà, cho dù là gọi cho Kim Ngọc Hải, hay là Kim Tuyết Mai, thậm chí cả Kiều Thu Vân cũng gọi nốt, cũng không có ngoại lệ tất cả đều tắt máy.
“Chuyện này đã được lên kế hoạch từ sớm rồi!” Sắc mặt Kim Nhạc Sơn ảm đạm, gắt gao siết chặt nắm ta.
Lòng đầy mong chờ chạy đến đây, đến khi sắp sửa nằm trọn hoàn toàn xí nghiệp Kim Thiên trong tay, thì lại không tìm thấy người đầu nữa! Cảm xúc của đám người Kim Nhạc Sơn lúc này, cay cú không để đầu cho hết, căn bản là không từ ngữ nào có thể diễn tả được.
“Hừ! Tưởng trốn đi là xong việc chứ gì? Chúng ta đến nhà tìm bọn chúng!” Kim Ngọc Dung hừ lạnh.
Vì vậy, đám người vì xí nghiệp Kim Thiên lại lần nữa tức tốc lao về phía khu biệt thự Phương Đông. Sau đó, đến trước cổng lại bị chặn lại bên ngoài.
“Chủ căn biệt thự trung tâm Kim Ngọc Hải là em trai của tôi, anh có thể gọi điện thoại hỏi thử.” Sắc mặt Kim Nhạc Sơn u ám nói.
“Anh em gì ở đây chứ, trừ phi chủ căn biệt thủ đến đón, nếu không không ai được vào hết.”
“Đây là khu biệt thự tư nhân, người ngoài không ai được vào.” Thái độ bảo vệ cực kỳ cứng rắn.
Nếu như theo cách thông thường, anh ta đương nhiên phải thông báo với chủ căn biệt thự một tiếng. Nhưng Kim Tuyết Mai đã đặc biệt dặn dò, không được cho bất kỳ ai vào, nên tất nhiên anh ta phải nghe Kim Tuyết
Mai rồi.
“Mày muốn chết phải không? Nói chuyện với mày lâu như vậy, mày nghe không hiểu tiếng người phải không?”
Kim Phúc Khang bắt đầu nổi nóng, chỉ vào nhân viên bảo vệ mà mắng chửi.
“Tôi nói lại lần nữa, đây là khu biệt thự tư nhân! Tôi khuyên các vị tốt nhất nên rời khỏi đây!” Bảo vệ không chút sợ hãi đáp. Anh ta là tuân thủ quy tắc làm việc, cảm thấy không có gì phải sợ.
“Đi cái đầu mày ấy!” Kim Phúc Khang lại chửi thề một câu, vung chân muốn đá về phía bảo vệ.
Bảo vệ không né không tránh, để mặc Kim Phúc Khang đá lên người mình.
“Bây giờ đánh các người, chính là phòng vệ chính đáng!”
Bảo vệ cười lạnh một tiếng, lập tức lấy ra bộ đàm gọi người hỗ trợ.
Không quá hai phút, có bảy tám chiếc xe tuần tra chạy đến đây, trên mỗi xe có bốn nhân viên bảo vệ.
Hai ba chục nhân viên bảo vệ cao lớn vững chãi, trên tay còn cầm theo gậy cao su màu đen, trực tiếp đi thẳng về phía đám người.
“Nói cho chúng mày biết, ông đây là Kim Phúc Khang, chúng mày dám động đến tao thử xem!”
Kim Phúc Khang chỉ vào đám người, lỗ mũi hếch cao lên tận trời.
Nói xong, Kim Phúc Khang hung hăng đẩy mấy nhân viên bảo vệ ra, định xông vào trong khu biệt thự.
“Thưa ông, ông còn tiến thêm một bước, chính là động đột nhập nhà riêng, chúng tôi có quyền đuổi ông ra ngoài. Đội trưởng đội bảo vệ lạnh lùng nói.
“Thách chúng mày dám động đến tao!” Kim Phúc Khang không quan tâm.
Ngay khi ông ta vừa bước một chân vào cổng, bảy tám nhân viên bảo vệ không chút do dự nhào tới, gậy cao su trên tay lập tức vung mạnh xuống, đập vào người Kim Phúc Khang.
“Mẹ chúng mày!” Kim Phúc Khang hét lên, giơ tay chống trả.
Nhưng mà nhân viên bảo vệ ở khu biệt thự Phương Đông, đều được đào tạo bởi công ty bảo an chính quy, còn không cản nổi Kim Phúc Khang sao?
Huống hồ, bây giờ lại có nhiều người như vậy, đang đồng thời vây đánh một mình Kim Phúc Khang.
Bảy tám bảo vệ tay cầm gậy, chỉ vài ba đòn đã khiến
Kim Phúc Khang ngã sõng soài lăn lộn dưới đất.
“Các người mau dừng tay, còn đánh nữa tôi sẽ gọi cảnh sát!”
Kim Nhạc Sơn sa sầm mặt mày, tay cầm di động muốn nhào lên trước.
“Pặc!”