“Thủ Đô Hà Nội…” Người phụ nữ nhẹ nhàng lắc đầu lau nước mắt
“Cám ơn ý tốt của hai người, nhưng hai người không giúp được tôi, không ai có thể giúp được tôi.”
Trong khi nói chuyện, người phụ nữ lấy ra một mặt dây chuyền màu xanh lam và đặt nó trên chăn bông của Kim Tuyết Mai.
“Để lại thứ này cho con bé, có lẽ có cơ hội tìm được cha ruột của nó…”
Sau khi người phụ nữ nói xong, cô ấy đưa Kim Tuyết Mai lại cho Kim Ngọc Hải.
Ngay sau đó, người phụ nữ nhìn thời gian, lần nữa quỳ xuống trước mặt Kim Ngọc Hải và Kiều Thu Vân.
“Chang! Chang! Chang!”
Liên tục cái khấu đầu trước Kim Ngọc Hải, toàn bộ phòng bệnh đều phát ra âm thanh.
Kim Ngọc Hải lúc ấy ôm Kim Tuyết Mai, căn bản không có cách nào ngăn cản.
“Tôi hy vọng anh đối xử tốt với đứa bé, đối xử tốt với nó, tôi cầu xin anh, làm ơn…”
Tim Kim Ngọc Hải như bị dao cứa, vội vàng gật đầu nói: “Đừng lo lắng, chỉ cần chúng tôi còn một miếng ăn, cũng sẽ không để đứa bé chết đói.”
Mẹ của Kim Tuyết Mai rơm rớm nước mắt, dập đầu Kim Ngọc Hải cái mới đứng dậy.
“Tuyết Mai, mẹ yêu con, mẹ yêu con rất nhiều!”
Người phụ nữ dựa vào chăn bông, hôn Kim Tuyết Mai một cái thật sâu rồi xoay người chạy ra ngoài.
“Cô gái, cô gái!”
Kim Ngọc Hải bước tới để ngăn cản, nhưng người phụ nữ đã đóng cửa và chạy ra ngoài mà không quay lại nhìn.
“Oa…”
Vào lúc này, Kim Tuyết Mai trong vòng tay của anh khóc lớn như thể đứa bé cảm nhận được điều gì đó.
Kim Ngọc Hải vội vàng dỗ dành Kim Tuyết Mai, sau đó bước đến cửa sổ nhìn.
Ngoài cửa sổ, đêm đen, gió lớn, mưa tầm tã.
Trên bầu trời, tia chớp dày đặc, sấm sét vang dội.
Người phụ nữ ướt sũng nhanh chóng chạy ra khỏi bệnh viện và xuất hiện giữa tầm mắt của Kim Ngọc Hải.
Kim Ngọc Hải chưa kịp nói thì từ xa đã thấy một chùm đèn chiếu tới, bốn chiếc ô tô màu đen bật sáng đèn lao về phía bên này.
Người phụ nữ hoảng sợ, vội quay đầu bỏ chạy về phía con hẻm phía xa.
Ngay sau đó, rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt của Kim Ngọc Hải.
…
Kim Ngọc Hải kể xong, lại châm cho mình điếu thuốc, lặng lẽ hút thuốc, đôi mắt có chút đỏ hồng.
“Trước đó, cha không biết rằng trong xã hội lại có những chuyện đen tối như vậy…” Kim Ngọc Hải nhẹ nhàng thở dài.
Ông ấy biết, mẹ của Kim Tuyết Mai cũng không phải bỏ rơi Kim Tuyết Mai mà một mình tìm đường sống.
Bà ấy chỉ là muốn dùng bản thân làm mồi nhử, đem những người đó dẫn tới nơi khác, tạo một nơi sống an toàn cho Kim Tuyết Mai.
Cao Phong cúi đầu giữ yên lặng, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Lúc đầu anh cho rằng mẹ của Kim Tuyết Mai cố tình bỏ rơi Kim Tuyết Mai.
Bây giờ anh mới hiểu được còn rất nhiều chuyện trong đó.
“Từ trước đến giờ cha chưa bao giờ thấy cơn mưa nào lớn như vậy, bầu trời như nứt ra làm đôi.”
“Và cha cũng không biết liệu những chiếc xe đó cuối cùng có đuổi kịp mẹ của Kim Tuyết Mai hay không.”
Về sau ông dựa vào quan hệ nhà họ Kim, đi tra một chút chuyện này, nhưng mà cái gì cũng không tra được. “Sau đó, cha đã dùng mối quan hệ của nhà họ Kim để điều tra chuyện này, nhưng không tra được bất kỳ thông tin gì. ”
Kim Ngọc Hải thở dài, nhịn không được mà lau khóe mắt.
“Cha vẫn luôn đợi cô ấy trở lại, nói cho cô ấy biết tên của mình, chỉ là nghĩ…”
“Đợi khi cha vượt qua khó khăn này, thì sẽ đến đón Tuyết Mai.”
“Một lần đợi chờ chính là hai mươi năm.”
“Thật không ngờ, cha không gặp được mẹ của Tuyết Mai, mà lại gặp được là người bạn cũ của cha Tuyết Mai…”
“Cho nên cha thật sự không hiểu, hồi đó cha của Tuyết Mai tài giỏi như vậy, sao lại có thể để vợ và con gái rơi vào tình cảnh kia?” Kim Ngọc Hải nhẹ thở dài.
Cao Phongcũng khẽ thở dài, nói: “Sau đó, Tuyết Mai sống ở nhà họ Kim phải không?”