Mục lục
Rể Quý Rể Hiền - Cao Phong - Kim Tuyết Mai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3011

“Không thành vấn đề, rượu thịt có đủ.” Cao Phong mỉm cười, sau đó cúp điện thoại. Ngay sau đó, Thương Hồng Thành ở thủ đô chủ động gọi điện thoại tới.

“Cậu Phong nói đi, có gì căn dặn? Cậu cứ việc nói, chúng tôi đều có mặt đây.” Thương Hồng Thành vừa cười vừa nghiêm túc nói.

“Vậy thì các anh đều tới đây đi. Mấy người kia tôi đều không thân cận, xem thử họ nghĩ thế nào. Lúc đó tôi sẽ gọi điện thoại cho các anh, sau đó các anh liền xuất phát tới Hà Nội bằng tốc độ nhanh nhất, lại cùng tồi đến Đà Nẵng.” Cao Phong cầm một cọng cỏ, nhẹ giọng nói.

“Được, vậy thì chúng tôi chờ điện thoại của cậu Phong bất cứ lúc nào.” Thương Hồng Thành nghiêm túc gật đầu.

Cao Phong cúp điện thoại, lười biếng tựa lưng trên tảng đá, nhìn ánh nắng chói mắt nơi chân trời. Tất cả đã được thu xếp xong, thế lực kinh doanh lấy khu thương mại Kiên Thành cầm đầu ở thủ đô, tất cả thành viên lấy giới võ sĩ cầm đầu ở Biển Đông, cùng với khối tập đoàn Đế Phong ở Hà Nội… những người này đều sẽ tụ tập ở Hà Nội, cùng Cao Phong nghênh đón Kim Tuyết Mai. Sau đó sẽ cùng Cao Phong trở về vùng biển nhà họ Cao ở Đà Nẵng, tham dự lễ cưới. Mà Lâm Vạn Quân cùng với các ông lớn ở Đà Nẵng sẽ đứng chờ đoàn người Cao Phong trở về. Đây là kế hoạch của Cao Phong. Còn bên Diệp Thiên Long sẽ làm như thế nào thì phải xem ông ta.

Còn chưa tới ngày mai, cái tên Kim Tuyết Mai đã được miệng truyền miệng, lan rộng đến rất nhiều nơi. Kim Tuyết Mai đã trở thành đối tượng hâm mộ của vô số cô gái trẻ, hơn nữa còn sẽ kéo dài rất lâu… Đương nhiên lòng người khác nhau, cũng không thể loại trừ có kẻ nói những lời xấu xa, nhất là ở Hà Nội và Đà Nẵng, người biết Kim Tuyết Mai có quan hệ với nhà họ Diệp đều nảy sinh ý đồ khác.

“Suy cho cùng vẫn là Cao Kình Thiên may mắn, nhờ vào Kim Tuyết Mai mà được bám váy vững chắc.”

“Hết cách rồi, được bám váy cũng là một loại bản lĩnh.”

Loài người đông đúc, đương nhiên khó có thể bịt miệng mọi người. Thậm chí còn có nhiều người đặt biệt danh cho Cao Phong, nói là chạn vương lớn nhất Việt Nam. Cho dù Cao Phong nghe thấy tin đồn này cũng sẽ chỉ cười trừ mà thôi.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, chẳng mấy chốc đã đến 4h30 chiều. Nhóm Long Tuấn Hạo lái cano tiến đến đảo trung tâm.

“Anh Phong, đoàn xe đã xong xuôi rồi, có thể xuất phát bất cứ lúc nào.” Long Tuấn Hạo đứng trên cano báo cáo với Cao Phong.

Cao Phong đứng dậy vẫy tay nói: “Vậy thì xuất phát thôi.”

“Ha ha, các anh em, tiến lên!” Mọi người cất tiếng cười to, sau đó chở Cao Phong đi đến bên bờ biển. Lúc này trên bờ biển Đà Nẵng đã có rất nhiều siêu xe, mấy ngàn chiếc siêu xe nhìn không thấy điểm cuối.

Gần năm giờ chiều, mặt trời bắt đầu dịu đi, chậm rãi hạ thấp nhiệt độ, màu sắc cũng từ trắng ngả sang đỏ. Mặt trời chiều tối đỏ au như lửa, tỏa ra ráng chiều khiến người ta say mê. Nước biển dập dờn làm nổi bật tà dương lấp lánh. Ánh tà dương chiếu lên đoàn xe thật dài, giống như thêm phần mờ ảo cho đoàn xe. Chín mươi chín chiếc Rolls-Royce màu trắng tinh, không thừa không thiếu. Ba chiếc Rolls-Royce đằng trước xếp thành hình tam giác dẫn đầu.

Từ ba chiếc xe Rolls-Royce dẫn đầu này đã nhận thấy người xử lý chuyện này rất có tâm. Long Tuấn Hạo lái xe chở Cao Phong vòng quanh đoàn xe để tuần tra. Những thứ này phải để Cao Phong kiểm tra lại một lần thì mới hoàn toàn yên tâm. Đoàn xe rất dài, ngước mắt nhìn không thấy điểm cuối. Trừ ba chiếc xe Rolls-Royce dẫn đầu, mỗi chiếc đằng sau đều có biển số rất may mắn. Chín mươi chín chiếc Bentley, chín trăm chín mươi chín chiếc BMW 7-series màu xanh ngọc, cùng với Maybach màu đen tuyền, tất cả được phân loại cực kỳ ngay ngắn. Bốn chiếc dàn hàng ngang, duy trì khoảng cách cố định, tạo thành đoàn xe thật dài. Cuối cùng là 1314 chiếc xe Mercedes-Benz G-Class AMG giống như những con hổ dữ màu đen chạy ở cuối cùng. Trên mui xe đều được đính hoa đầy đủ, vô số đóa hoa hồng được xếp thành hình trái tim. Cao Phong ngồi trong xe kiểm tra kỹ càng.

“Anh Phong, thế nào? Có cần tăng thêm cái gì không?” Long Tuấn Hạo vừa lái xe vừa sung sướng hút thuốc, trông còn kích động hơn cả Cao Phong.

“Đủ, đủ rồi.” Cao Phong gật đầu, ánh mắt tràn đầy mong chờ. Trong vòng một ngày tìm được nhiều chiếc xe như vậy đúng là không khó, nhưng còn phải dựa theo yêu cầu, thậm chí màu sắc cũng thống nhất thế này thì đúng là chuyện lớn. Vậy là cả Đà Nẵng hợp sức giúp đỡ nhau, chứ để một mình Cao Phong làm thì trong vòng một ngày sẽ không thể tập hợp được đội hình như vậy.

Trên bầu trời, từng chiếc máy bay không người lái tiến hành quay lại toàn bộ quá trình. Cao Phong cầm iPad kết nối tín hiệu xem xét. Hình ảnh do máy bay không người lái truyền tới thoạt nhìn càng rúng động hơn. Đây là đoàn xe rước dâu phủ kín hoa hồng mấy ngàn chiếc xe cơ mà, đâu chỉ là đồ sộ, đâu chỉ là khổng lồ?

“Anh Phong, lễ cưới của anh với chị Tuyết Mai chắc chắn là trước đó không có, sau này cũng không tìm được, làm chấn động cả Việt Nam! Chắc chắn sẽ lưu danh trăm đời, được vô số người đời sau khen ngợi, tiếng tăm lừng lẫy…” Long Tuấn Hạo vắt óc nghĩ ra đủ lời nịnh hót. Liễu Tông Trạch lập tức đập lên đầu anh ta.

“Không có văn hóa thì đừng khoe khoang. Muốn ăn đòn hả?” Liễu Tông Trạch đá xoáy.

“Ha ha ha!” Mọi người đều cười ầm lên, Cao Phong cũng dở khóc dở cười.

“Vù vù vù…” Đúng lúc này, bỗng có tiếng chấn động vang lên trên bầu trời. Mọi người ngẩng đầu lên, chỉ thấy từng chiếc máy bay trực thăng xếp hành đội hình tiêu chuẩn bay đến bên này. Một chiếc máy bay trực thăng dẫn đầu, hai bên mỗi bên bốn chiếc khác. Tổng cộng chín chiếc máy bay trực thăng từ từ bay tới, sau đó đáp xuống đằng trước đoàn xe.

“Trời đất! Đỉnh quá!” Long Tuấn Hạo trợn mắt hô to.


Chương 3012

“Đây là gia chủ Long phái tới. May mà ông ấy không thật sự lấy xe tăng ra.” Cao Phong không nhịn được lau mồ hôi. Lỡ Diệp Thiên Long nổi hứng lấy hai chiếc xe tăng tới đây thì chắc chắn sẽ khiến mọi người rớt mắt ra ngoài. Nói không khoa trương chút nào, hôm sau sẽ bị vô số báo chí oanh tạc.

“Thưa anh Phong, nhận được chỉ thị của cấp trên, chín chiếc máy bay trực thăng được đổ đầy xăng được giao cho anh sử dụng hai ngày, trên máy bay có mang theo xăng dự bị, đủ để máy bay bay từ Đà Nẵng đến Hà Nội rồi lại bay về một lượt.” Chín chiếc máy bay vừa hạ cánh, một thanh niên cao lớn đi xuống, bước đến trước mặt Cao Phong báo cáo.

“Vất vả cậu. Cảm ơn.” Cao Phong cười nói.

“Anh Phong đừng khách khí, chúng tôi cũng chỉ làm việc theo mệnh lệnh thôi. Anh nhìn xem có cần phi công chúng tôi đi theo không?” Thanh niên cười hỏi.

“Không cần không cần, chúng tôi tự lái được. Các cậu về đi.” Không chờ Cao Phong đáp lời, Long Tuấn Hạo đã đuổi người đi. Nhìn vẻ mặt nóng lòng muốn thử của anh ta, hiển nhiên là chuẩn bị đích thân điều khiển máy bay trực thăng.

“Được rồi. Anh Phong, chúng tôi xin lui ra trước nhé.” Thanh niên gật đầu, dứt khoát dẫn người rời đi.

Long Tuấn Hạo kêu mấy người đi lên máy bay trực thăng. Anh ta vốn định đích thân lái máy bay, nhưng bị Liễu Tông Trạch kéo lại. Dù sao đoàn xe bên dưới cũng cần người dẫn đầu.

“Mời anh Phong!” Mấy ngàn chiếc siêu xe bóng loáng, bên cạnh xe là thanh niên áo đen, khí thế ngút trời. Hơn vạn người đồng thanh hét lên, mời Cao Phong lên máy bay trực thăng. Cao Phong lạnh nhạt bước vào cửa khoang máy bay.

“Phạch phạch phạch phạch…” Cánh quạt máy bay càng ngày càng chuyển động nhanh chóng. Cho đến tối đa, máy bay trực thăng bắt đầu dần dần bay lên cao.

“Đừng bay quá nhanh, cố gắng đừng kéo xa khoảng cách.” Long Tuấn Hạo còn đứng dưới chỉ huy, nhưng có lẽ chẳng có tác dụng là bao. Chung quy máy bay trực thăng có thể trèo đèo lội suối, mà đoàn xe bên dưới thì chỉ có thể đi theo con đường có sẵn. Nhưng cũng không đáng lo ngại, con đường dẫn tới thành phố Hà Nội đã sớm được quy hoạch xong xuôi, trên đường chỉ cần giữ đường đi thông thoáng thì sẽ không có trở ngại.

Dựa theo kế hoạch ban đầu, đoàn xe rước dâu này có thể tới thành phố Hà Nội vào rạng sáng.

“Các anh em, xuất phát!” Cao Phong đứng bên cửa khoang máy bay, một tay đỡ cửa khoang, nhìn bên dưới kêu to.

“Xuất phát! Đón chị Tuyết Mai!”

“Xuất phát! Đón cô dâu!”

“Ha ha ha, các anh em vất vả một chút, giờ này ngày mai chúng ta lại tụ tập ở đây, sau đó không say không về!”

Bầu không khí vô cùng náo nhiệt. Sau đó mọi người đều đóng cửa xe, nổ máy chậm rãi di chuyển. Bên trên, chín chiếc máy bay trực thăng dẫn dầu, bên dưới mấy ngàn chiếc siêu xe liên tục chạy bon bon theo con đường có sẵn. Đoàn xe thật dài tăng tốc từ chậm tưới nhanh, thanh thế vô cùng khổng lồ. Đằng sau là nhóm Lâm Vạn Quân, cùng với những nhân vật lớn của Đà Nẵng không ngừng vẫy tay.

“Thiên đạo thưởng cho người chăm chỉ, địa đạo thưởng cho người có đức. Người quân tử làm việc có đức, không ngừng vươn lên, cho dù không thể nghịch thiên cải mệnh, cuối cùng cũng sẽ có kết quả không quá tồi tệ. Cậu Phong cố lên, tôi sẽ chờ cậu!” Ánh mắt Lâm Vạn Quân tràn đầy mong chờ, lẩm bẩm nhìn máy bay trực thăng nơi xa.

Máy bay trực thăng dẫn đường trên cao, bên dưới mấy ngàn chiếc siêu xe chạy theo, chở đầy hy vọng, chứa đựng ước mơ, đội ngũ rước dâu thật dài một đường chạy về phương bắc, mục đích là Hà Nội. Biển khôn cùng, núi vô vàn, thiên hạ mặc cho hắn tung hoành.

Thời gian dần dần trôi qua, năm giờ, tám giờ, mười giờ… Đoàn xe mấy ngàn chiếc không hề dừng lại, một đường trèo đèo lội suối, kiên định đi đến mục tiêu. Màn đêm buông xuống, mấy ngàn chiếc xe đồng loạt bật đèn pha. Trong đêm tối, ánh đèn rực rỡ soi sáng đường đi. Cao Phong ngồi trên máy bay trực thăng nhìn xuống dưới, giống như có trên vạn con mắt không ngừng nhấp nháy.

Chân trời ánh sao rực rỡ, bên dưới muôn vàn ánh đen. Gió đêm gào thét, tiếng ồn của máy bay trực thăng khiến tai Cao Phong như ù đi. Nhưng lúc này anh đã suy nghĩ chuyện khác, lướt qua núi cao biển rộng, bay đến thành phố Hà Nội. Anh đã chờ giờ phút này lâu lắm rồi…

Cao Phong hít sâu một hơi, chậm rãi nắm chặt bàn tay, bộ âu phục hợp thân mặc trên người. Một cặp nhẫn kim cương được chế tạo gấp gáp của tập đoàn châu báu lớn nhất Đà Nẵng đang nằm trong tay trái của Cao Phong. Ngẫm lại người đang chờ mình ở Hà Nội, trong lòng Cao Phong tràn đầy cảm khái. Trầm tư thật lâu, trong lòng chợt sinh ra hào khí, giang sơn đẹp như tranh vẽ, nhưng có được em mới như có được thiên hạ. Lời hứa quân lâm thiên hạ, kiệu hoa sẽ đến rước nàng về dinh.

Đêm càng ngày càng khuya…

Chẳng mấy chốc đã tới 11 giờ đêm. Trên đường đi, mấy ngàn chiếc xe đi rất thuận lợi, không hề bị ngăn trở. Nếu gặp phải đoạn đường đông đúc không thể vòng qua thì sẽ có xe cảnh sát chuyên môn dẫn đường. Với lực lượng của Cao Phong bây giờ thì vốn không có bất kỳ khó khăn gì. Lại thêm nhà họ Diệp ở thủ đô đích thân nhờ vả, đương nhiên là con đường vô cùng thông thoáng. Cho nên mấy ngàn chiếc xe gần như không cần phanh lại.

Cao Phong nhìn lại đoạn đường, họ đã đi được hơn phân nửa lộ trình. Cứ dựa theo tốc độ này thì cùng lắm là sáu giờ sáng mai, mọi người sẽ đều đến thành phố Hà Nội. Giới võ sĩ ở thị trấn Biển Đông cùng với nhân viên phụ trách chi nhánh của khối tập đoàn Đế Phong cũng đã lên đường đến Hà Nội. Mãnh hổ về núi, chắc chắn vạn người nghênh đón.


Chương 3013

Bên thủ đô, nhóm Thương Hồng Thành cũng thông báo với Cao Phong, tối nay họ chuẩn bị đi, rạng sáng bắt đầu xuất phát, sẽ chạy tới Hà Nội bằng tốc độ nhanh nhất. Cao Phong cũng thông cảm, chung quy thủ đô không thể so với nơi khác, làm chuyện gì cũng rườm rà hơn. Các nhân viên ở thủ đô còn cần thu xếp rất nhiều việc. Cao Phong không sốt ruột. Anh đến Hà Nội không phải lập tức đón Kim Tuyết Mai rồi rời đi. Chí ít phải lượn một vòng quanh Hà Nội để mọi người chứng kiến sự hạnh phúc của anh và Kim Tuyết Mai mới đúng. Cao Phong lấy điện thoại ra nhắn tin, sau đó không nhịn được trò chuyện với Kim Tuyết Mai một lát.

Nghe nói Cao Phong ngày mai sẽ đến đón mình, Kim Tuyết Mai rất vui vẻ. Tuy nhiên Cao Phong không nói quá nhiều, anh bảo sẽ cho Kim Tuyết Mai một bất ngờ, vậy thì đương nhiên sẽ làm như vậy. Cao Phong chỉ nói mấy câu đơn giản rồi kêu Kim Tuyết Mai đi nghỉ ngơi, sau đó tựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.

“Có thể tăng tốc thêm chút nữa. Chúng ta đến trước một bước cũng được.” Cao Phong bỗng mở mắt, nói với phi công lái máy bay.

“Vâng, em đã biết!” Phi công gật đầu, vớ quả cau ném vào miệng, sau đó bắt đầu tăng tốc.

“Các anh em, tăng hết tốc độ!” Long Tuấn Hạo quan sát hướng đi của máy bay trực thăng lập tức cầm bộ đàm ra lệnh.

“Đoàn xe đằng trước tăng hết tốc độ! Mọi người, vận tốc không thể dưới 130 km, để tránh xảy ra tai nạn giao thông. Đằng trước kêu xe cảnh sát giữ khoảng cách một cây số tiến hành mở đường, phải bảo đảm đường thông thoáng tuyệt đối. Tất cả đều đạp chân ga cho tôi!” Long Tuấn Hạo vừa đánh vô lăng vừa nói vào bộ đàm. Mấy ngàn chiếc xe lấy Rolls-Royce cầm đầu tức khắc tăng tốc độ. Tiếng động cơ ầm ĩ tụ tập cùng một chỗ tạo thành tiếng động vang trời, đinh tai nhức óc. Những chiếc xe bật đèn pha như mãnh hổ trong đêm, liên tục phóng đi. Cứ dựa theo tốc độ này thì không lâu sau, họ sẽ tới Hà Nội.

Lúc này, tại Hà Nội, thời gian là đêm khuya, thành phố nhỏ này đang được màn đêm bao phủ. Khác với Đà Nẵng, đêm nay Hà Nội không có nhiều sao trời, thậm chí ánh trăng cũng thoắt ẩn thoắt hiện. Núi Bồng Thiên vĩnh viễn là ngôi sao bắt mắt nhất Hà Nội. Ánh đèn cường quang đặc chế trên tầng cao nhất biệt thự được mở ra, cho dù cách xa nhau gần ngàn mét vẫn có thể nhìn thấy nơi đó. Lúc này trong biệt thự đèn đuốc sáng trưng. Mặc dù Cao Phong nói với Kim Tuyết Mai là đi ngủ sớm, nhưng ngẫm lại ngày mai sẽ rời khỏi nơi này, cùng Cao Phong đến Đà Nẵng, Kim Tuyết Mai vẫn không thể bình tĩnh.

Trần Vân Lan, Kiều Thu Vân, hai chị em Kim Tuyết Mai cùng với Cao Tử Hàn đều đang bận rộn làm việc. Lực lượng vệ sĩ một trăm năm mươi người đang tiến hành canh gác chung quanh núi Bồng Thiên. Mặc dù họ biết với lực lượng của Cao Phong, tại Hà Nội này hoàn toàn không có ai dám tự tiện bước chân vào núi Bồng Thiên. Nhưng họ vẫn không dám thả lỏng. Nhận được mệnh lệnh thì phải hoàn thành thật tốt, đây chính là ý thức. Nếu không phải tín nhiệm họ thì Cao Phong cũng sẽ không kêu họ phụ trách bảo vệ núi Bồng Thiên, thế nên họ phải xứng đáng với sự tín nhiệm của Cao Phong.

Thời gian dần dần trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến mười hai giờ đêm. Ánh đèn trên tầng cao nhất biệt thự vẫn chưa tắt. Hơn một trăm vệ sĩ không dám thả lỏng, bảo vệ núi Bồng Thiên mọi ngõ ngách. Cuối cùng tới hai giờ sáng, ánh đèn trên tầng thượng mới tắt đi. Khi ánh sáng tắt ngúm, hơn một trăm vệ sĩ mới thả lỏng, theo phản xạ trở nên thả lỏng hơn. Hai giờ sáng chính là thời gian dễ gây buồn ngủ nhất. Ánh đèn tắt càng khiến họ buồn ngủ.

Đúng lúc này, bỗng có tiếng động cơ ô tô gầm rú dưới chân núi Bồng Thiên. Tên con đường vòng quanh chân núi, mấy chiếc minibus chạy tới từ hai bên đông tây. Bỗng nhiên hai chiếc xe dẫn đầu tông vào nhau.

“Rầm! Đùng đùng!”

Tiếng va chạm vang lên rõ ràng trong đêm khuya. Căn phòng nào đó trong biệt thự lập tức có ánh đèn sáng lên.

“Mau kêu họ rời đi, đừng quấy rầy chị Tuyết Mai nghỉ ngơi!” Một thanh niên mặc đồ đen tiến lên, chỉ huy người bên dưới.

“Vâng!” Mười người mặc đồ đen cầm vũ khí nóng đi xuống dưới chân núi.

“Mẹ kiếp, mày lái xe kiểu gì thế hả? Mù à?”

“Mày bị mù thì có!”

Mười mấy người bước xuống xe minibus, chỉ vào đối phương liên tục chửi mắng.

“Đừng làm ồn, có chuyện gì thì sang chỗ khác giải quyết, nơi này là địa phận tư nhân.” Một chiến sĩ mặc đồ đen tiến lên nói với mấy người kia.

“Mày là thằng nào? Còn địa phận tư nhân nữa chứ! Sao mày không bảo Hà Nội đều là nhà mày?” Một tên đầu trọc cao to rõ ràng uống không ít rượu, chỉ vào mặt chiến sĩ mắng, giọng Hà Nội rõ ràng khiến chiến sĩ thả lỏng không ít. Chỉ cần là người Hà Nội thì không thành vấn đề. Ở Hà Nội này, không ai dám tới núi Bồng Thiên gây sự.

“Được rồi, say rượu thì mau về nghỉ ngơi đi, đây không phải là nơi cho anh gây sự.” Chiến sĩ dẫn theo mấy người nói với hai mươi mấy gã đã say khướt.

“Mày kiêu ngạo thế hả? Mày còn cầm súng đồ chơi hù dọa ai? Giỏi thì bắn tao thử xem!” Tên đầu trọc cao to lập tức tiến lên, muốn giật khẩu súng trong tay chiến sĩ.

“Lùi lại!” Sắc mặt chiến sĩ lạnh lẽo, giọng nói đe dọa.

“Tao không lùi đấy, mày làm gì được tao!” Tên đầu trọc cao to nhổ một bãi nước bọt, chỉ vào chiến sĩ mắng.

Chiến sĩ lập tức dẫn người kéo chốt đạn, chỉ vào hai mươi mấy người. Nòng súng tối om giơ lên nhắm vào mười mấy tên đầu trọc to con.


Chương 3014

“Đậu mía, mày dám nổ súng thật sao?” Tên đầu trọc chửi ầm lên. Nhưng mắng xong, đám người này rõ ràng nao núng, chậm rãi lùi về sau, dần dần lên xe. Chỉ cần là người ở Hà Nội thì không thể không biết núi Bồng Thiên này có bối cảnh gì. Mười mấy chiến sĩ đồ đen cùng với các chiến sĩ trên núi thấy cảnh này, cuối cùng cũng thả lỏng cảm xúc. Vừa rồi họ đều dồn hết lực chú ý qua bên này. Bây giờ thấy vụ việc đã được giải quyết, họ cũng đều yên tâm. Mười mấy chiến sĩ cũng xoay người lên núi.

“Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì à?” Kim Tuyết Ngọc mặc đồ ngủ, đứng ở cửa biệt thự hỏi.

“Không có việc gì đâu chị Tuyết Ngọc, bên dưới có người say rượu gây sự, chúng tôi đã đuổi chúng đi rồi. Chị nghỉ ngơi sớm đi, chúng tôi sẽ xử lý.” Một chiến sĩ áo đen vội nói.

“Ừ, các anh vất vả.” Kim Tuyết Ngọc ngáp một cái rồi xoay người vào nhà.

Dưới núi.

“Mẹ nó! Không cần chúng mày ra vẻ, sớm muộn gì núi Bồng Thiên cũng sẽ bị tiêu diệt!” Tên đầu trọc lên xe, quay đầu lại mắng một câu.

Sắc mặt chiến sĩ áo đen lạnh lẽo, đột nhiên xoay người lại. Đúng lúc này, chiến sĩ bỗng cảm thấy bên eo đau nhói như thể bị kim đâm trúng.

“Thứ gì vậy?” Chiến sĩ theo phản xạ muốn chạm vào, nhưng còn chưa kịp đụng vào thì bỗng trước mắt tối sầm, ngã gục xuống đất, mất hết ý thức.

“Đội trưởng?” Mấy chiến sĩ đằng sau lập tức hoảng hốt, vội vàng muốn tiến lên đỡ chiến sĩ kia. Nhưng còn chưa kịp làm thì mấy chiến sĩ này cũng bỗng mềm nhũn lặng lẽ ngã xuống đất, vũ khí cũng rơi trên mặt đất.

“Chuyện gì vậy? Đội trưởng ba? Các anh mệt nhọc à?” Một nhóm vệ sĩ gần chân núi thấy cảnh này thì vội chạy xuống dưới. Mấy chiếc minibus kia đã nổ máy, nhanh chóng rời khỏi nơi này.

“Vụt vụt vụt!”

Trong không khí vang lên tiếng động nhỏ xíu như tiếng mũi kim xé rách không khí ở tốc độ cao. Chỉ trong một phút ngắn ngủi, lại có mười chiến sĩ áo đen gục ngã.

“Phòng vệ! Mau phòng vệ! Tình huống khẩn cấp!”

“Đội mười đến đội mười tăm vây quanh biệt thự! Thành viên của các tiểu đội còn lại phân tán đội hình, cách nhau hai mét, giữ liên lạc! Cầm súng lên nòng, chuẩn bị chiến đấu!” Một thanh niên nhanh chóng ra lệnh.

Chỉ thoáng chốc, lực lượng vệ sĩ chung quanh núi Bồng Thiên đều tiến vào trạng thái khẩn trương chiến đấu. Vẫn giữ cảnh giác cao độ vào thời điểm này đã là chuyện rất khó khăn.

“Ngũ Tài, bật đèn cường quang trên biệt thự, mau lên!” Chiến sĩ áo đen nhìn chằm chằm bên dưới, cẩn thận quan sát sơn thể. Lúc này, đèn trên tầng cao nhất biệt thự đã tắt. Mặc dù toàn bộ núi Bồng Thiên vẫn còn ánh đèn, nhưng tầm nhìn không quá rõ ràng. Trong đêm tối như thế nào, kẻ địch nấp trong tối, họ ở ngoài sáng, rất dễ xảy ra sai lầm. Chỉ cần bật ngọn đèn cường quang trên tầng thượng biệt thự thì có thể chiếu sáng cả núi Bồng Thiên như ban ngày.

Sau khi ra lệnh cho Ngũ Tài, thanh niên này lập tức lấy di động ra gọi điện, nhưng di động lại không có tín hiệu. Thanh niên rùng mình, nhận thấy nguy hiểm. Đối phương đã chuẩn bị đầy đủ rồi sao? Thanh niên không kịp suy nghĩ quá nhiều, lấy bộ đàm điều chỉnh đến kênh ban ngày, gọi cho vệ sĩ trực ca ngày. Bộ đàm khác với di động, bộ đàm sử dụng mạng lưới thông tin cục bộ, không cần tín hiệu trên di động.

Nhưng điều khiến thanh niên này kinh hãi là ngay cả bộ đàm cũng không có tín hiệu, không thể tiếp thu cuộc gọi, cũng không thể gọi cho người khác. Lúc này không thể cầu viện kịp thời. Quan trọng hơn là lúc này anh ta còn chưa thăm dò tình huống rõ ràng, thậm chí không biết kẻ địch là ai, có bao nhiêu người, mang theo bao nhiêu vũ khí nóng.

“Ngũ Tài! Đội trưởng, Ngũ Tài gục ngã!” Bỗng một tiếng thét vang lên từ nơi xa. Ngay sau đó, thanh niên hét lên câu đó cũng ngã xuống, lăn xuống dưới núi.

Mặc dù núi Bồng Thiên đã được khai phá, nhưng vẫn còn rất nhiều sỏi đá. Nếu mặc cho cậu ta ngã xuống núi thì dù không chết cũng sẽ bị tàn tật suốt đời. Mười mấy chiến sĩ áo đen phản xạ muốn kéo cậu ta lại.

“Đừng đụng vào cậu ta! Tạm thời đừng đụng vào!” Đội trưởng nằm áp sát xuống mặt đất, rống to. Lúc này không thể rối loạn, càng không thể tự ý cứu người. Bảo vệ biệt thự trên núi mới là nhiệm vụ quan trọng nhất.

Quả nhiên, anh ta vừa dứt lời thì mười mấy người kia cũng cứng đờ, sau đó ngã xuống đất, lăn xuống dưới núi. Đội trưởng mở to mắt, cảnh tượng quái dị này khiến anh ta nhận thấy nguy hiểm rất lớn. Đối phương có ý đồ xấu! Nhưng tới tận bây giờ, anh ta vẫn chưa phát hiện bóng dáng kẻ địch. Cho nên đối phương chắc chắn là những kẻ đã được huấn luyện kỹ càng, thậm chí xuất thân từ quân đội. Trước mặt binh lính quân đội đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, những chiến sĩ áo đen này không phải là đối thủ của họ.

“Rút ngắn phòng tuyến, thu nhỏ vòng phòng ngự! Nằm sấp xuống mặt đất, đừng đứng dậy, liều chết bảo vệ biệt thự trên núi!” Đội trưởng cắn răng, chậm rãi lùi về sau, di chuyển về phía biệt thự.

“Các anh em, nuôi quân ngàn ngày, dùng lính nhất thời. Anh Phong nuôi dưỡng chúng ta bao lâu nay, bình thường đều được ăn uống no nê, hưởng thụ đãi ngộ gấp mười lần người khác, hôm nay chính là lúc cần dùng tới chúng ta! Nhớ kỹ, chúng ta có thể chết, nhưng chị Tuyết Mai không thể xảy ra chuyện! Liều mạng bảo vệ sự an toàn của chị Tuyết Mai! Không chết không lùi!” Đội trưởng cắn răng nói xong, sau đó bỗng tăng tốc độ bò sát dưới mặt đất.

“Không chết không lùi!” Gần trăm chiến sĩ áo đen đều bò sát dưới đất. Lúc này không ai dám bắn phát súng đầu tiên. Một khi nổ súng sẽ hoàn toàn bại lộ vị trí của mình.


Chương 3015

“Hướng hai giờ có người, bắn!” Bỗng một chiến sĩ áo đèn trầm giọng nói, dứt khoát bóp cò súng.

“Pằng pằng pằng!” Tiếng vũ khí nóng bắn phá liên tiếp vang lên, làm cho cây cỏ trên núi Bồng Thiên đều ngã trái ngã phải. Ánh đèn trên biệt thự lập tức bật lên. Ngọn đèn đặc chế cũng được bật sáng, ánh sáng cường quang như ban ngày chẳng khác nào một trận mưa đúng lúc, thoáng chốc chiếu rọi cả ngọn núi Bồng Thiên. Tất cả mọi thứ đều không thể che giấu dưới ánh sáng này.

“Chị Tuyết Mai! Đừng đi ra! Đừng bao giờ ra ngoài!” Đội trưởng gầm lên, ánh mắt sắc bén liên tục bắn phá chung quanh.

“Phát hiện mục tiêu! Nổ súng!” Con ngươi của Đội trưởng co rụt lại, sau đó trái tim đập thình thịch. Quá đông người, số lượng còn gấp đôi bọn họ, hơn nữa còn toàn mặc đồ rằn ri! Cho dù là ban ngày, nếu đối phương không nhúc nhích thì sẽ rất khó phát hiện chúng!

“Pằng pằng pằng pằng!” Thoáng chốc lại có tiếng súng dồn dập vang lên. Nhưng đối diện lại không hề nổ súng bắn trả, mà liên tục ném ra mấy quả lựu đạn.

“Trời đất! Lựu đạn!”

“Nằm xuống! Tất cả tiến vào biệt thự bảo vệ chị Tuyết Mai!” Đội trưởng kinh hãi, vội vàng đứng dậy chạy trốn. Những người khác cũng trợn tròn mắt, bắt đầu tăng tốc lùi lại. Lúc này họ trốn đi không phải là đào ngũ, mà là bảo đảm mạng sống của mình thì mới có thể bảo đảm cho sự an toàn của gia đình Kim Tuyết Mai. Nếu họ toàn quân bị diệt thì nhà Kim Tuyết Mai cũng chỉ có thể mặc cho kẻ thù xâu xé. Cho nên họ phải đến gần biệt thự trên núi, sau đó tiến hành phản kích đối phương, thế mới là phù hợp nhất.

Đúg lúc này, lưu đạn vốn nên phát nổ bỗng tách ra, sau đó ánh sáng chói mắt bừng lên, chiếu vào mắt mọi người. Họ vốn cho rằng là lựu đạn nên đều mở to mắt né tránh, nhưng bây giờ họ mới phát hiện đây chính là lựu đạn gây choáng chuyên dụng của quân đội!

Chỉ trong thoáng chốc, tất cả chiến sĩ đều rơi vào trạng thái mù tạm thời, thậm chí không thể nghe rõ ràng tiếng động bên tai.

“Lựu đạn gây choáng! Là lựu đạn gây choáng! Mau nhắm mắt lại!”

“Á, mắt tôi! Đội trưởng, đối phương vẫn còn lựu đạn gây choáng!”

“Mẹ, lựu đạn gây choáng, còn có lựu đạn hơi cay nữa chứ! Đi mau!”

Đội trưởng cắn răng, trong lòng vô cùng bi phẫn. Mặc dù bây giờ Cao Phong đã có lực lượng hùng mạnh, nhưng có những trang bị Cao Phong vẫn không thể kiếm được. Vũ khí chuyên dụng của quân đội kiểu này cùng với vũ khí nóng trong tay họ chênh lệch rất rõ ràng. Chỉ thoáng chốc, chung quanh biệt thự khói đặc cuồn cuộn, không thấy mặt người. Đa số chiến sĩ đều đã đánh mất sức chiến đấu.

Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, đối phương lại bắn ra mấy thứ như kim gây mê. Các chiến sĩ không kịp phản ứng thì đã bị ngã sóng soài dưới mặt đất. Trong tình huống bị lựu đạn gây choáng và lựu đạn hơi cay tấn công, họ không thể tránh né. Chưa đầy hai phút, chiến đấu đã kết thúc. Một đám binh lính mặc đồ rằn ri, trên mặt cũng bôi sơn đồng loạt tiến lên, kiểm tra mọi người một loạt.

“Thu nhỏ phạm vi quấy nhiễu tín hiệu, giữ trạng thái chân không chung quanh biệt thự.” Một thanh niên dẫn đầu trầm giọng nói.

“Vâng!” Một binh sĩ đeo đủ loại dụng cụ tinh vi lập tức gật đầu đáp, bấm mấy phát lên bàn phím laptop.

“Đội trưởng, bên các anh xảy ra chuyện gì vậy? Sao tôi lại nghe thấy tiếng súng?” Vừa giải trừ chặn tín hiệu, lập tức có giọng nói vang lên từ bộ đàm.

“Dưới núi có người say rượu gây chuyện, đội trưởng đã xuống núi xử lý, mới đuổi người kia đi.” Thanh niên mặc đồ rằn ri nhặt bộ đàm lên, trầm giọng nói.

“Đã biết! Có gì hãy thông báo!” Giọng nói vang lên.

“Rầm!” Cửa biệt thự bị đá văng ra. Trong nhà, gia đình Kim Tuyết Mai mới mặc quần áo xong, rối rít chạy ra vườn sau.

“Dừng lại! Còn dám chạy thêm một bước, tôi sẽ kêu người nổ súng!” Thanh niên mặc đồ rằn ri lập tức tiến lên nói.

“Các anh là ai? Các anh muốn làm gì?” Mấy người Kiều Thu Vân chặn đằng trước, bảo vệ Kim Tuyết Mai ở sau lưng. Đây hoàn toàn là một loại phản xạ tự nhiên, họ đều coi Kim Tuyết Mai là đối tượng bảo vệ trọng điểm.

Thanh niên mặc đồ rằn ri không đáp lời mà lấy ra một tấm ảnh đối chiếu, trực tiếp nhìn Kim Tuyết Mai.

“Bắt cô ta đi!” Nói xong câu đó, thanh niên mặc đồ rằn ri xoay người rời đi. Mười mấy chiến sĩ lập tức muốn tiến lên.

“Các người làm gì vậy? Các người làm thế là phạm pháp!” Kim Tuyết Ngọc kinh hãi hét lên.

“Vụt!” Một cây kim gây mê bắn ra, khiến Kim Tuyết Ngọc lâm vào hôn mê, ngất xỉu trên mặt đất.

“Các người… Các người…” Cao Tử Hàn, Trần Vân Lan, Kiều Thu Vân cùng Kim Tuyết Mai đều kinh hãi. Họ hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, càng không ngờ rằng vào thời điểm này còn có kẻ dám đối phó với họ. Chẳng phải Cao Phong đã tiêu diệt tất cả đối thủ và kẻ địch rồi sao?

“Mau lên! Đừng lãng phí thời gian!” Đúng lúc này, lại một thanh niên bước vào nói. Thanh niên mặc đồ đen, vẻ mặt ngạo mạn cùng với không kiên nhẫn.

“Vụt vụt!” Cao Tử Hàn và Trần Vân Lan còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị kim gây mê hạ gục, ngã sóng soài trên mặt đất. Kiều Thu Vân được Trần Vân Lan ngăn cản nên không hề hấn gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK