Giống như lúc này, Dương Đông Huy đang trợn lớn hai mắt, giống như bị ngu luôn rồi, đứng chết trân ở một chỗ không nói nên lời.
Vốn tưởng rằng hơn hai trăm người dưới trướng của mình đều cực kỳ trung thành, chắc chắn có thể ép buộc Cao Phonh làm theo ý mình.
Nhưng mà hiện tại, ngay cả một người ủng hộ mình, anh ta cũng không có.
Hiển nhiên là anh ta đã mất hết hi vọng rồi.
“Tôi lấy thân phận là ông chủ của Khu phố thương mại Kiên Thành quyết định, từ giờ trở đi, vị Tổng quản lý Dương Đông Huy đã bị sa thải, đi kết toán tiền lương, lập tức chấp hành!” Cao Phong từ từ đứng lên, hai tay vịn vào cái bàn họp, thông báo.
“Vâng!”
Cô gái phụ trách bộ phận hành chính và nhân sự lập tức đứng lên, ghi chéo chuyện này vào tài liệu.
“Người đâu, lôi anh ta đi.”
Ngay sau đó, Cao Phong lại phất phất vạt áo.
“Lộp cộp!”
Trong nháy mắt, có vài người bảo vệ từ ngoài cửa đi vào, do Lê Tiểu Quyền dẫn lên, đưa tay túm lấy cổ áo của Dương Đông Huy.
“Mẹ mày, đi thôi!”
Trong lòng Lê Tiểu Quyền đã bị nghẹn đến bốc cháy từ lâu rồi, bây giờ cuối cùng cũng đã có được cơ hội, anh ta bất thình lình nhấc chân đá lên trên người Dương Đông Huy.
“Buông tôi ra, buông ra!”
“Cao Vũ, tao nói cho mày biết, tao có rất nhiều chứng cứ về Khu phố thương mại Kiên Thành, tao phải tố cáo mày, chuyện bên trong đó, mày cũng phải gánh tất cả thôi!”
“Mày dám đụng đến tao, bây giờ tao liền đi tố cáo mày. Cùng lắm thì cá chết lưới rách với nhau thôi!”
Dương Đông Huy giãy dụa thoát khỏi tay của hai người bảo vệ, sau đó hét lớn đẩy họ đến trước mặt của Cao Phong.
“Chỉ bằng anh mà cũng có tư cách cá chết lưới rách với tôi?” Cao Phong nở nụ cười nhạt, đưa tay lấy điện thoại di động ra, sau đó anh bấm hai cái lên trên màn hình.
Mà giọng nói của Dương Đông Huy, cũng thông qua microphone của điện thoại mà truyền ra ngoài.
“Hít!”
Dương Đông Huy nghe thấy giọng nói của mình ở bên trong điện thoại, anh ta không nhịn được mà trợn to mắt, lảo đảo hít một ngụm khí lạnh.
Lúc này, trong điện thoại đang phát một bản ghi âm.
Mà bản ghi âm này, chính là bản ghi âm thời điểm trò chuyện phía dưới ban nãy.
Bao gồm cả lời nói của Dương Đông Huy, anh ta làm giả sổ sách ở Khu phố thương mại Kiên Thành, còn nói có thể đổ tội cho Cao Phong. Tất cả đều được ghi lại không thiếu một chữ.
“Con mẹ nó mày giở trò với tao? Vừa rồi mày ở phía dưới đó, là cố tình gài tao?”
Dương Đông Huy trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm vào gương mặt mang vẻ tươi cười của Cao Phong, trong lòng anh ta đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ lạnh lẽo.
Người này, đến tột cùng là loại người nào?
Trong lúc nói cười thôi đã có thể phản lại kế hoạch của Dương Đông Huy, còn bắt được nhược điểm của anh ta.
Giờ phút này, ghi âm nơi tay, chứng cứ vô cùng xác thực. Anh ta muốn hắt nước bẩn vào Cao Phong, vậy thì hoàn toàn không còn bất kỳ cơ hội nào nữa rồi.
“Anh cảm thấy, nếu tôi truyền ghi âm này ra ngoài, những bộ ngành kia, sẽ tin lời của ai đây?”
“Đến lúc đó, anh tự ý làm giả sổ sách, còn tiết lộ chuyện bí mật của công ty, anh xem tôi có thể phán anh tội chết hay không?”
Giọng điệu của Cao Phong đột nhiên trở nên vô cùng nghiêm khắc, sắc mặt càng cực kỳ nghiêm túc, mang theo cảm giác áp bách mạnh mẽ.
Dương Đông Huy, hoàn toàn sốc đến trợn tròn mắt.
Chuyện đã tới nước này, không muốn thừa nhận cũng không có khả năng nữa rồi.
Chỉ thấy trên mặt của Dương Đông Huy đỏ lên, giống như là uống quá chén, cả người giốn như bị điện giật.
“Kéo anh ta ra ngoài, thật chướng mắt.”
Cao Phong hừ lạnh một tiếng, loại rác rưởi phản bội Dương Đông Huy này, thật sự là khiến cho anh ghê tởm vô cùng.
“Ban nãy tôi nghe có người nói, tôi đối xử với người thuê tốt như vậy, vậy chắc chắn cũng sẽ đối xử với mấy người không kém đúng không?”