Mục lục
Rể Quý Rể Hiền - Cao Phong - Kim Tuyết Mai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1593


Khả năng thiện chiến của binh lính nhà họ Cao cũng khiến cho Long Tuấn Hạo hơi bất ngờ, cũng khó giải quyết hơn.


Nhưng, anh ta không biết lùi bước là gì.


Nếu đã muốn thà chết không lui thì chúng ta càng phải tấn công mạnh hơn.


Đôi bên không tiếc súng đạn, bắn nhau ròng rã hai mươi phút.


Không phân rõ thắng thua quyết không dừng lại.


Cuối cùng, dĩ nhiên là đám người Long Tuấn Hạo với vũ khí hùng hậu đã giành chiến thắng áp đảo.


Cao Phong đứng trên sàn tàu, nghe tin thắng trận, mặt không biểu lộ cảm xúc, không mừng rỡ cũng chẳng phấn chấn.


Tin thắng trận vốn là lẽ dĩ nhiên.


Nhà họ Cao mạnh, nhưng Cao Kình Thiên của hiện tại cũng không hề yếu kém.


Nung nấu chuẩn bị bao năm ròng, nếu như không phá vỡ được ngay cả tuyến phòng thủ vòng ngoài của nhà họ Cao thì còn nói gì đến chuyện đánh hạ nhà họ Cao?


Mọi người dõi mắt về phương hướng đã hẹn trước, chỉ đợi quân đội bốn phía tụ họp đầy đủ sẽ phát động tấn công vào đảo trung tâm của nhà họ Cao.


Lúc này trong đảo trung tâm của nhà họ Cao.


Các vị khách cần đến đều đã có mặt.


Nhà họ Cao có địa vị cao vời vợi, và không ai dám đến trễ khi đưa tiễn người đã khuất.


Ở đảo trung tâm của nhà họ Cao hiện giờ người đông như kiến.


Dân số trên đảo của nhà họ Cao tính ra vốn dĩ cũng đã khoảng nghìn người.


Cộng thêm hàng nghìn binh lính, tính riêng người nhà họ Cao đã khoảng ba nghìn người.


Ông cụ Cao biết rằng nuôi quân ba năm dùng một giờ, nên ngay cả trong thời bình vẫn không chểnh mảng việc huấn luyện cho binh lính nhà họ Cao.


Mỗi năm đều bỏ ra một khoản kinh phí lớn dùng cho lực lượng vũ trang nhà họ Cao.


Và đó cũng là việc làm duy nhất của ông cụ Cao được Cao Anh Hào tán thành.


Do đó khi âm thầm tập hợp lực lượng, Cao Anh Hạo cũng không lơ là chuyện này.


Trong số binh lính hiện tại của nhà họ Cao, ít nhất có tám mươi phần trăm đều nghe lệnh của một mình Cao Anh Hạo.


Còn về những thế lực đến đưa tang hôm nay, số lượng người cộng lại cũng không hề nhỏ, ít nhất cũng phải hơn nghìn người.


Nên sau khi tính gộp lại, thì tổng số người lên đến trên dưới năm nghìn người.


Tuy số lượng đông đảo nhưng bầu không khí không hề ồn ào náo nhiệt, mà lại rất trang nghiêm.


Mọi người đều mặc đồ đen, thắt một mảnh vải trắng trên tay.


Người có quan hệ thân thích thì buộc khăn trắng trên đầu.


Hội bô lão nhà họ Cao cùng các thành viên có liên quan, cùng người làm đều phải tham dự.


Những vòng hoa nối nhau xếp hàng từ ven bờ vào đến trong đảo.


Hội trường tổ chức lễ tang được dựng trên quảng trường rộng lớn ở chính giữa.


Tấm ảnh đen trắng của Cao Phong treo ở giữa, xung quanh bày vô số những vòng hoa.


Khói nhang nghi ngút, tàn giấy bay ngợp trời.


Mọi người chia thành hai hàng, từng người một lên chia buồn.


Trong bức ảnh đen trắng kia, gương mặt Cao Phong còn non trẻ, miệng mỉm cười.


Nhìn Cao Phong trên tấm ảnh, tất cả mọi người ở đây đều có tâm trạng khác nhau.


Rất nhiều người làm của nhà họ Cao đều cực kỳ đau lòng, mà mấy người nhà họ Cao có quan hệ máu mủ với Cao Phong thì lại cố ép nước mắt chảy ra.


Chi chính như Cao Phong chết rồi thì những kẻ chi thứ như bọn họ mới có thể trèo lên cao được, cho nên tại sao bọn họ lại đau lòng được chứ?


Lúc này, dưới sự tổ chức của một vị quản gia già nhà họ Cao, mọi người bắt đầu tiến hành việc phúng viếng.


“Anh họ Kình Thiên, sau bao đắng cay khổ sở, em cũng đã tìm được hung thủ sát hại anh, đồng thời cũng đã nghiền xương thành tro rồi!”


“Anh có thể yên tâm mà đi rồi!”


Nói tới đây, hốc mắt Cao Anh Hạo đỏ lên, vẻ mặt nghẹn ngào, toàn thân run rẩy.


“Bịch bịch.”


Một giây sau, đột nhiên Cao Anh Hạo ngồi bệt xuống đất, cầm tiền giấy đặt vào chậu than.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK