“Em chưa bao giờ nhìn qua một người đàn ông nào, ngoại trừ anh ra…”
“Nếu anh bằng lòng cho em một cơ hội, Mai Quỳnh Như em nhất định sẽ chăm sóc anh thật tốt…” Đầu óc của Mai Quỳnh Như nóng lên, bấy giờ nói ra ý nghĩ từ trong đáy lòng của cô ta.
Nhưng, bất kể cô ta nói gì, Cao Phong đều cảm thấy vô cùng nực cười.
“Buông ra, tôi còn có việc phải làm.”
Cao Phong không nhiều lời, chậm rãi duỗi chân muốn đẩy Mai Quỳnh Như ra.
Anh không muốn ở đây, lãng phí thời gian với bọn họ.
Vậy mà Mai Quỳnh Như vẫn ôm lấy chân của Cao Phong không chịu buông, thấy anh muốn đẩy cô ta ra, thậm chí cô ta còn tì cả người lên, ôm chặt đùi anh ở trong ngực rồi ngẩng đầu nhìn một cách tội nghiệp.
“Cô cứ làm như vậy chỉ khiến tôi cảm thấy cô thật rẻ tiền, hiểu không?”
“Bây giờ tôi đã có gia đình, tôi rất yêu cô ấy, và cô ấy cũng rất yêu tôi, buông tay ra.” Cao Phong nhíu mày nói.
“Không thể nào!” Mai Quỳnh Như đột nhiên kêu lên, “Rõ ràng là hai chúng ta gặp nhau trước, người khác đều là tiểu tam, chỉ là chúng ta có chút hiểu lầm…”
“Nhưng bây giờ hiểu lầm của chúng ta đã được làm rõ, em sẵn lòng tạ lỗi với anh, chỉ cần cho em đi theo anh, được không?”
“Đủ rồi!” Trước khi Mai Quỳnh Như nói xong, Cao Phong đột nhiên quát lên rồi cười chế nhạo cô ta.
Mai Quỳnh Như quỳ trên mặt đất, không khỏi run lên, nhanh chóng ngậm miệng lại.
Mà Mai Hoàng Thiên vẫn luôn trầm mặc, khuôn mặt già nua vô cùng hồng hào.
Biết rằng chuyện này có hơi mất mặt, nhưng ông ta vẫn muốn tranh thủ một chút.
Hiện giờ Cao Phong đang nắm trong tay vùng biển của nhà họ Cao, có hậu thuẫn rất lớn còn nắm trong tay hàng ngàn binh lính tinh nhuệ.
Cho dù chưa hẳn là lớn nhất trong nước, nhưng ít nhất ở cái Thành phố Đà Nẵng này thì anh cũng là bá chủ.
Thuận anh thì phát đạt, nghịch anh thì mất bạc.
Nếu có thể thiết lập quan hệ với Cao Phong, thì sớm thôi dòng họ Mai sẽ lên như diều gặp gió.
Vì vậy, cho dù mất hết thể diện ông ta cũng không tiếc.
“Lúc trước ông cụ Mai đã nhiều lần tới lui nói với ông nội tôi để đính hôn từ bé, ông nội tôi chỉ tạm thời đồng ý.”
“Nhưng ngay sau khi ông cụ Mai “cưỡi hạc về trời”, mấy người lại ngay lập tức hủy bỏ hôn ước, hơn nữa còn làm ầm ĩ chuyện này lên, chỉ là để chối bỏ quan hệ tôi.”
“Lúc trước tôi nghèo túng, thì các người đối xử lạnh nhạt.”
“Hiện tại tôi có chút ít thành tựu, các người đã muốn đến gần?”
“Tôi thật sự muốn hỏi, ai cho các người mặt mũi, ai các người tự tin, hả?”
Khi Cao Phong nói xong, thì hai người nhà họ Mai liền đỏ mặt tía tai.
Giống như vừa bị kẻ điên tát mấy chục cái.
“Các người, a ha!”
“Nhưng các người đã làm sai cách rồi.”
“Vậy nên, tôi cho các người một câu.”
“Đồng cam cộng khổ người không có, vinh hoa phú quý người là ai? Buông ra!”
Cao Phong trầm giọng, hừ lạnh một tiếng rồi cưỡng chế Mai Quỳnh Như buông tay ra, sau đó xoay người sải bước rời đi.
“Cộc! Cộc! Cộc!”
Bước chân của Cao Phong cực kỳ vững vàng, bóng lưng lại cứng cỏi.
Từng bước một đi xa, từ đầu đến cuối cũng không thèm nhìn lại nữa lần.
Đôi mắt đẹp của Mai Quỳnh Như trừng lớn, trong mắt hiện lên sự tiếc nuối, có mất mát có thất bại, cả người như bị va đập mạnh.
Đồng cam cộng khổ, người không có…
Vinh hoa phú quý, người là ai ??
Câu nói này hết lần này đến lần khác văng vẳng bên tai Mai Hoàng Thiên và Mai Quỳnh Như.
Dư âm vang mãi bên tai, kéo dài không dứt.
Thanh âm càng lúc càng lớn, cuối cùng giống như sấm sét ngày nắng. Liên tục vang lên “ầm ầm” trong đầu bọn họ.
Đầu cả hai đều rung lên, ong ong.