Cao Anh Hạo khẽ cau mày, nhìn về phía mấy thanh niên kia.
“Yên tâm đi Anh Anh Hạo, bây giờ chúng em đã đảm bảo chắc chắn về số lượng chiến sĩ rồi ạ.”
“Không chỉ là nâng số lượng chiến sĩ, còn phương diện vũ khí nữa đấy, nó cũng quan trọng không kém đâu. Nhưng chúng em cũng đã chuẩn bị đầy đủ rồi.”
Người thanh niên mặc áo đen nói chuyện với giọng nói vô cùng tự tin.
Nhà họ Cao là có giấy chứng nhận sử dụng vũ khí, thế nhưng toàn bộ vũ khí của nhà họ Cao vẫn đang được quản lý nghiêm ngặt.
Mà trong khoảng thời gian gần đây, người thanh niên này đã thu mua không ít vũ khí có uy lực vô cùng mạnh mẽ bằng cách mua từ nước ngoài và mua trái phép.
Đồng thời, trong khoảng thời gian này nhà họ Cao đã sử dụng vô số tiền bạc để đầu tư trắng trợn vào việc chiêu binh mãi mã, dẫn đến số lượng chiến sĩ của nhà họ Cao cũng đã tăng lên mấy lần.
“Chỉ cần Cao Kình Thiên còn dám lại đây, em bảo đảm sẽ để anh ta có đi mà không có về, khiến anh ta không đặt chân lên được trung tâm đảo của nhà họ Cao.” Thanh niên mặc áo đen cười lạnh một tiếng rồi nói.
Cao Anh Hạo nghe vậy thì cuối cùng trong lòng của anh ta cũng bớt căng thẳng hơn một chút.
“Lần trước, chúng ta cho là Cao Kình Thiên đã chết rồi, vì lẽ đó khi anh ta xuất hiện một cách quá đột ngột như vậy thì chúng ta không kịp trở tay phản công lại.”
“Nếu không, nhà họ Cao của chúng ta đã phát triển nhiều năm như vậy thì tại sao chúng ta có thể thất bại một cách dễ dàng được như vậy chứ.”
“Lần này, chúng ta đã chuẩn bị và phòng bị hết rồi, ngược lại em chỉ muốn xem xem Cao Kình Thiên còn có thể sống sót trở về không.”
Cao Anh Hạo hừ lạnh một tiếng, nói rằng: “Còn bên kia Thành phố Hà Nội cũng phải tiến hành đồng bộ nữa.”
“Vốn dĩ tôi muốn để cho Cao Kình Thiên phải nếm thử cảm giác bị bạn bè xa lánh, sau đó vợ con của anh ta cũng bị ly tán, cửa nát nhà tan, rồi anh ta sẽ chậm rãi chết đi trong đau đớn.”
“Thế nhưng bây giờ thì tôi không nhịn nổi nữa rồi, nếu cần phải giết thì cứ giết tên khốn khiếp Cao Kình Thiên này đi, cho dù có thế nào thì cũng giết ngay anh ta đi để phòng ngừa hậu họa.”
Chỉ là, sau khi Cao Anh Hạo nói xong lời này thì vài người phụ trách Thành phố Hà Nội đều không nói gì cả.
Biện pháp này của Cao Anh Hạo rất thích hợp và đúng đắn.
Thế nhưng, căn cứ tình hình thực tế thì dường như có điều gì đó không thích hợp cho lắm.
“Tại sao mấy người không nói hết?” Cao Anh Hạo khẽ cau mày.
“Anh Anh Hạo, Cao Kình Thiên này có khả năng chiến đấu vô cùng mạnh mẽ, em sợ rằng chúng ta không thể thực hiện chuyện này được.”
Người thanh niên này suy nghĩ một chút nói tiếp:
“Trừ phi, người của chúng ta bí mật lẻn vào đến Thành phố Hà Nội, lấy đi một ít vũ khí rồi dùng chỗ dùng vũ khí ấy ám sát Cao Kình Thiên.”
“Đúng, chỉ còn cách dùng vũ khí, thế nhưng…”
“Lúc trước Cao Kình Thiên đã lấy hết vũ khí của các chiến sĩ rồi.”
“Sau đó Long Tuấn Hạo và những người kia còn có một ít vuc khí khác, thế nhưng số vũ khí đó đều bị khống chế trong tay các nhân viên rồi, người của chúng ta muốn lấy súng cũng là điều vô cùng khó khăn.” Một người thanh niên khác đã ở bên cạnh giải thích thêm.
Cao Anh Hạo nghe vậy, ngón tay anh ta hơi uốn lượn, anh ta gõ gõ vào tay vịn của ghế tựa rồi nâng cằm rơi vào trầm tư.
“Chuyện này thì cứ để tôi suy nghĩ một chút nữa đã, có hàng ngàn vạn cách để cho anh ta xuống địa ngục, chỉ là tôi muốn hay không mà thôi.”
Cao Anh Hạo hừ lạnh một tiếng, lúc này anh ta mới rời khỏi phòng họp.
Thực ra tình huống trước mắt vẫn chưa làm cho Cao Anh Hạo cảm thấy sợ sệt.
Anh ta đã chôn mấy quả bom hẹn giờ ở Thành phố Hà Nội rồi, chỉ cần anh ta dùng điều khiển từ xa điều khiển thì muốn mấy quả bom đó nổ lúc nào cũng được, thế nên anh ta cũng không cảm thấy sợ hãi gì hết.
Điều làm anh ta do dự bây giờ là anh ta muốn lấy chút phí bồi thường trước khi giết chết Cao Phong thôi.
…
Bâu không khí cạnh tranh, tranh đấu vẫn không ngừng diễn ra giữa Khối tập đoàn Đế Phong và nhà họ Cao ở thành phố Đà Nẵng.
Nói là tranh đấu, thực ra nói các bộ phận, chi nhánh của nhà họ Cao đang ở trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc thì càng chuẩn xác hơn.
Bởi vì lúc này các bộ phận, chi nhánh của nhà họ Cao không còn được Phạm An Quốc che chở cho nữa nên các bộ phận, chi nhánh đó không còn mạnh mẽ nữa.