“Bây giờ chúng ta đang ở trên khu vực phía Tây, ràng buộc gây vướng bận gia đình cho hơn sáu trăm triệu người, chính vì thế cho nên tôi không thể không đề phòng.”
Nghe Cao Phong nói như vậy, Long Tuấn Hạo gật đầu tỏ ra đã hiểu rõ.
Bất kể là Hoa Kỳ có tiếp tục phái người sang đây gây khó dễ nữa hay không thì bọn họ vẫn phải có sự chuẩn bị trước thật chu đáo.
Đến lúc đó lỡ như có xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cũng không đến mức luống cuống tay chân.
“Còn nữa, anh phải nhớ cho kỹ.”
“Mặc kệ những lời của tên Jack đó nói có phải là sự thật hay không, khu vực phía Tây này chúng ta nhất định sẽ không giao ra.”
“Cho nên, chuyện này anh không cần phải rối rắm suy nghĩ quá nhiều.”
Cao Phong quay đầu nhìn Long Tuấn Hạo một cái, lại khoát tay nói.
“Được, tôi biết rồi.”
Long Tuấn Hạo nặng nề gật đầu, sau đó không nói thêm bất cứ chuyện gì về vấn đề này nữa.
Cao Phong và Long Tuấn Hạo cất bước rời đi, hai người vừa đi vừa bàn bạc việc sắp đặt khu vực địa hình tại căn cứ Đại Bình Nguyên Tây Vực.
Toàn bộ quá trình bàn bạc Long Tuấn Hạo vô cùng nghiêm túc lắng nghe, ghi nhớ tất cả những chuyện này trong lòng.
Vào lúc Cao Phong chỉ huy xong tất cả những chuyện này đang chuẩn bị trở về thì lại có điện thoại của Lý Khải Kiệt gọi tới.
Cao Phong nhận điện thoại, chào hỏi Lý Khải Kiệt một tiếng.
“Cao Phong, chuyện hôm nay tôi đã nghe nói hết rồi.”
Sau khi trò chuyện vài câu, Lý Khải Kiệt bắt đầu nói vào chuyện chính.
“Tốc độ nắm bắt tin tức của ông Jason thật sự rất nhanh.”
Cao Phong sờ sờ mũi, nửa đùa nửa thật trả lời.
“Dù sao cũng quen biết được vài người anh em, tuy rằng không thể thẳng thắn hỏi thăm trực tiếp, nhưng thỉnh thoảng hỏi khéo một chút vẫn có thể biết được một ít tin tức có lợi.”
Lý Khải Kiệt nghe thấy giọng điệu của Cao Phong mang theo một chút hàm ý đùa giỡn, lúc này mới cẩn thận giải thích một phen.
Cao Phong gật đầu đáp một tiếng, cũng không tiếp tục nói nữa.
Nếu Lý Khải Kiệt đã chủ động gọi điện thoại cho anh, vậy thì chắc chắn là ông ta có chuyện gì đó cần nói.
Cao Phong định nghe thử xem rốt cuộc là Lý Khải Kiệt đang muốn nói cái gì.
“Cao Phong, tôi vẫn là muốn đề nghị với các người, bây giờ nên rời khỏi khu vực phía Tây đi.”
“Nghe bạn bè của tôi có nói, Hoa Kỳ thật sự không phải là nước mà cậu có thể chống lại đâu.”
Lý Khải Kiệt trầm mặc vài giây, trong giọng nói có mang theo tia khẩn cầu.
Nghe Lý Khải Kiệt nói như vậy, Cao Phong cũng không vội vàng trả lời, mà đưa mắt nhìn về phía xa.
Xa xa hoàng hôn đang dần ngả về hướng Tây, ánh nắng hoàng hôn đỏ hồng phủ kín vùng trời phía Tây, thoạt nhìn vô cùng rực rỡ chói mắt.
Mặt trời đang hòa mình giữa ánh nắng chiều, màn đêm đang chậm rãi kéo tới.
Trong lòng của Cao Phong bỗng nhiên sinh ra một cảm giác rạo rực giống như khung cảnh lúc này vậy.
Có người thì mong đợi đến lúc bình minh, có người lại không muốn màn đêm đến gần.
Nhưng đối với tinh cầu hình tròn này mà nói, mặt trời chỉ có thể lặn xuống từ phía bên này, mới có mang đến ánh sáng bình minh cho những người ở phía bên kia.
Vì vậy, cho dù mặt trời có làm bất cứ điều gì đi chăng nữa, nó cũng không thể làm hài lòng được tất cả mọi người.
Mà Cao Phong lúc này, dường như cũng đang lâm vào tình cảnh giống như vậy.
Có người hy vọng hắn rời khỏi Tây Vực, có người hy vọng hắn ở lại Tây Vực.
Mà chính bản thân anh, nhất định chỉ được chọn một cái trong hai sự lựa chọn này.
“Ông Jason, ở khu vực phía Tây này, tôi tạm thời vẫn không thể lui binh được.”
Cao Phong trầm ngâm hai giây, chung quy vẫn lựa chọn đứng về phía Việt Nam.
Mặc kệ ý tốt của Lý Khải Kiệt có thật sự xuất phát từ nội tâm hay không, thì tạm thời Cao Phong vẫn không thể rời khỏi khu vực phía Tây.
“Cao Phong, cậu là một người khôn ngoan, tôi nghĩ với sự thông minh sáng suốt của cậu, nhất định lúc này cậu có thể nhìn thấy rõ tình thế ở trước mắt.”
“Bất kể như thế nào đi chăng nữa, bên phía Hoa Kỳ cũng không phải là nước mà cậu có thể chống lại được! Cũng không phải là tôi đang muốn đả kích cậu, mà là…”