Lúc này cho dù giải thích như thế nào, đều có vẻ không có tác dụng.
“Các người nói cho tôi biết, lúc này còn đánh kiểu gì?”
“Bọn họ giống như biết tất cả kế hoạch của chúng ta, các người nói cho tôi biết nên đánh như thế nào?”
Đức Khánh trừng mọi người, càng nghĩ càng tức giận.
“Ngài Đức Khánh, thật sự không được, vậy thì chúng ta sử dụng kế hoạch kế tiếp?”
Một sĩ quan phụ tá im lặng rất lâu, vẫn mở miệng nói một câu.
“Thối lắm!”
“Một khi vận dụng kế hoạch đó, sẽ thực thi tới bước cuối cùng rồi.”
“Đến lúc đó là cá chết lưới rách, các người gánh được hậu quả này không?”
Đức Khánh hừ lạnh một tiếng, lớn tiếng quát mắng sĩ quan phụ tá này.
“Nhưng mà ngài Đức Khánh, lại tiếp tục như vậy nữa, chúng ta cũng không hao phí được!”
“Dù sao giữa chúng ta và khối tập đoàn Phong Hạo, chắc chắn phải có một bên bị đánh tan.”
“Chúng ta không nghĩ biện pháp đánh tan bọn họ, chúng ta sẽ bị bọn họ đánh tan, tôi cảm thấy chúng ta nên chủ động ra tay tốt hơn.”
Cách nói này của sĩ quan phụ tá, quả thật rất có đạo lý.
Cho nên sau khi nói ra, lúc này được mấy người ủng hộ.
Đức Khánh vươn tay xoa cằm, đôi mắt hơi nheo lại, suy nghĩ trong đầu một lát.
“Tôi lại suy nghĩ cẩn thận.”
“Ngày mai tôi sẽ nói chuyện với ngài John xem.”
“Bảo người của chúng ta rút về trước, loại chuyện ngu ngốc chịu chết như vậy, làm ba lần là đủ rồi…”
Đức Khánh đã tức không nói nên lời.
Mọi người gật đầu, sau đó mỗi người đi ra ngoài hạ lệnh.
Ngày hôm sau, các đồn phía bắc của cường đạo Nam Cương đã xây dựng xong hết.
Phòng tuyến phía bắc này, được xưng là vững như thành đồng, ngay cả con muỗi đều không thể bay vào được.
Khối tập đoàn Phong Hạo muốn lén lút tiến vào phục kích giống như trước đây, đó là chuyện không có khả năng.
Nhiều cường đạo Nam Cương đóng quân ở đây như vậy, đó chính là bứt dây động rừng.
Chỉ cần có bất cứ tiếng cảnh báo nào phát ra, mấy chục nghìn cường đạo Nam Cương lập tức có thể xuất binh.
Hơn nữa phòng tuyến này từ cách biên giới Việt Nam hơn mười mét, cứ thế kéo dài tới tận phía tây.
Bao vây hết phía tây bắc Nam Cương.
Dưới phòng thủ không góc chết như vậy, khối tập đoàn Phong Hạo lại càng đừng nghĩ tới chuyện lẻn vào không một tiếng động.
Cho nên sau khi phòng tuyến này được xây dựng, tất cả cường đạo Nam Cương đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Ít nhất có phòng tuyến này, an toàn của bọn họ được đảm bảo.
Sẽ không giống như mấy ngày hôm trước, mỗi ngày đều lo lắng đề phòng.
Mà hai ngày sau, cường đạo Nam Cương giống như điên rồi, không ngừng khiêu khích khối tập đoàn Phong Hạo.
Tối hôm đó, bọn họ nhân lúc bóng đêm đánh bất ngờ, bị Long Tuấn Hạo vây quanh xong, trực tiếp bị giết trên chục nghìn người.
Mà trải qua chuyện này xong, bọn họ cũng khôn ngoan hơn một chút.
Lúc tối bọn họ không nhìn thấy đám Long Tuấn Hạo sẽ vây quanh tới khi nào.
Nhưng ban ngày thì có thể!
Vì thế cường đạo Nam Cương chia ra làm nhiều tiểu đội, tiến vào khu vực Tam Giác Vàng.
Sau đó cầm súng trong tay, không ngừng khiêu khích khối tập đoàn Phong Hạo, thậm chí còn thả bom gây cháy bằng xăng vào trong nơi đóng quân của khối tập đoàn Phong Hạo.
Nhưng nhân số của khối tập đoàn Phong Hạo nhiều tới mức khó có thể tưởng tượng, cho nên bọn họ muốn tới gần nơi đóng quân của khối tập đoàn Phong Hạo, cũng không phải chuyện đơn giản.
Dù vậy bọn họ vẫn vui vẻ tiếp tục khiêu khích.
Hai ngày nay, đã phát động đánh bất ngờ với khối tập đoàn Phong Hạo vài chục lần.
Chỉ cần nhìn thấy binh sĩ của khối tập đoàn Phong Hạo xuất hiện, bọn họ sẽ lập tức rút lui.
Mà nếu binh sĩ của khối tập đoàn Phong Hạo trở về, bọn họ sẽ vòng lại tiếp tục khiêu khích.