“Không phải là anh từng nói với tôi rồi sao? Tranh đấu giành thiên hạ thì dễ, giữ giang sơn thì khó, tôi giữ thay anh, chắc chắn sẽ không có chuyện gì.”
Long Tuấn Hạo thấy Cao Phong không nói lời nào, lúc này nghiêm túc khuyên nhủ.
Cao Phong than nhẹ trong lòng một tiếng, không nói thêm gì nữa, cất bước đi ra ngoài.
“Đi thôi, tôi tiễn hai người.”
Long Tuấn Hạo quay đầu lái một chiếc xe tới, gọi hai người lên xe.
“Chết tiệt! Lúc trước khi tới chúng ta đã nói, chúng ta cùng nhau tới đến lúc đó sẽ cùng nhau trở về.”
“Anh ngu ngốc cứ thích ở đây làm gì?”
“Nơi này có rượu ngon, hay là có phụ nữ đẹp?”
Liễu Tông Trạch ngồi ở tay lái phụ, không nhịn được than thở một câu.
Long Tuấn Hạo từ trước đến nay đều thích đấu võ mồm, bây giờ không đáp lời, mà mỉm cười, chậm rãi giẫm chân ga.
Biểu hiện này, trái lại khiến Liễu Tông Trạch không quen lắm.
Cao Phong ngồi ở ghế sau, nhìn biểu cảm của Long Tuấn Hạo, khóe miệng giật giật nhưng vẫn duy trì im lặng.
Dù sao, mỗi người đều có suy nghĩ của mình.
Mỗi người đều là một cá thể độc lập, Cao Phong không thể áp đặt tư tưởng của mình vào đầu mỗi thuộc hạ.
Bọn họ là cấp dưới của mình, nhưng bọn họ cũng nên có tư tưởng của mình, mà không phải là con rối của mình.
Cho nên Cao Phong lựa chọn tôn trọng cách làm của Long Tuấn Hạo.
Xe chậm rãi rời đi, bầu không khí bên trong xe hơi yên tĩnh.
Mãi đến khi đi ra khỏi của doanh trại đóng quân của Phong Hạo, Cao Phong mới phát hiện, binh sĩ Phong Hạo tối qua uống say, vậy mà toàn bộ đều đã tỉnh dậy.
Từ cửa lớn doanh trại đóng quân, phân sang hai bên, vẫn luôn xếp thành hàng dài, để ra một con đường cho xe đi.
Dù sao ba trăm nghìn người, cho dù chia ra làm hai, xếp ra cũng phải trăm nghìn mét trở lên.
Lúc này những người này phân thành hai bên, đều nhìn chằm chằm chiếc xe.
“Cúi chào!”
Đợi xe đi tới bên cạnh, ra lệnh một tiếng.
“Vèo!”
Tất cả binh sĩ Phong Hạo ở hai bên, toàn bộ đều giơ tay lên, cúi chào đúng tiêu chuẩn.
Tuy bọn họ chỉ là quân lính tản mạn.
Nhưng bọn họ vẫn nguyện ý dùng lễ nghi cao nhất trong quân đội, đi theo tiễn Cao Phong.
Cao Phong không hạ cửa sổ xuống, cứ chậm rãi dời mắt nhìn như vậy, giống như đang nhìn quân đội của mình.
Không, không phải.
Đây vốn là quân đội của anh, hiện giờ anh đang kiểm duyệt quân đội của mình!
Từng tiếng cúi chào vang lên.
Một bàn tay nâng lên lại hạ xuống.
Từng đôi mắt ẩn chứa kích động.
Mấy trăm nghìn người xếp thành hàng, khiến người ta không kịp nhìn.
“Haizz…”
Liễu Tông Trạch than nhẹ một tiếng, sau đó chậm rãi dựa lưng vào ghế, nhắm mắt không muốn nhìn nữa.
Có người cảm thấy được, loại tình nghĩa anh em như thế này, thật sự là buồn cười, thậm chí là ngu ngốc.
Mà người như Liễu Tông Trạch, cam tâm tình nguyện làm người như thế, kẻ ngốc trong mắt người ngoài.
Bởi vì bọn họ biết rõ, những tên ngốc này cùng mình đi qua bao nhiêu gian nan nhấp nhô.
Chuyện này, chỉ có anh em ngốc bên cạnh mới có thể làm.
Kim Tuyết Mai không thể làm với Cao Phong, Cao Mỹ Lệ cũng không thể làm với Liễu Tông Trạch.
Từ trên không quan sát, binh sĩ Phong Hạo chia làm hai đứng thẳng chi chít, liếc mắt một cái không thấy bờ.
Phía giữa có một chiếc xe lẻ loi, đang chậm rãi đi về trước.