“Hả?”
Lời này ông Trần nói ra, làm cho Cao Phong có một chút ngây người.
Câu nói này là thật hay là giả, cũng cần phải xem xét!
Ông Trần cuối cùng cũng không có ý định này, hay là bị những lời nói của Cao Phong ép phải thay đổi ý định?
“Cậu cũng không cần phải suy nghĩ nhiều, tôi thực sự không có ý định để cậu đi Tây Vực.”
“Mặc dù tình trạng ở phía Tây Vực là hỗn loạn nhất, tình huống cũng khẩn cấp nhất, nhưng dù gì thì cậu cũng chưa bao giờ thực sự ra chiến trường.”
“Nếu tôi đã cho cậu đến nơi đó trước, vậy sẽ chỉ là làm cho một trong những hạt giống tốt bị phế đi.”
“Vì vậy, nơi mà tôi để cậu đến lần này, là Nam Cương! Còn về phía Tây Vực thì để sau rồi nói đi.”
Ông Trần chầm chậm mở miệng nói, giọng điệu rất nghiêm túc, như thể ông không hề nói đùa.
“Đây là…”
Cao Phong lúc đó lại thực sự không hiểu nổi suy nghĩ của ông Trần.
“Mức độ nguy hiểm của Nam Cương cũng chỉ như ở phía Tây Vực! Nhưng mà cậu cũng đừng sợ.”
“Tam Giác Vàng, ngay giữa Đông Nam Á, cũng coi như là phía nam rồi.”
“Còn lực lượng của cậu, đang nằm trong Tam Giác Vàng, nên chuyến đi tới Nam Cương lần này đối với cậy hiện tại là thích hợp nhất.”
“Nếu như cậu có thể dẹp yên Nam Cương, cũng có thể tích lũy được nhiều kinh nghiệm trong việc dẫn binh đánh trận cho bản thân, sau này có đến những nơi khác, cũng thêm phần thuận lợi hơn.”
Ông Trần thấy được một chút nghi ngờ trong mắt Cao Phong, ngay lập tức liền giải thích một cách cẩn thận.
Cao Phong cũng có chút không nói nên lời.
Lão già này, không lẽ là muốn trói Cao Phong vào quân đội sao?
Đánh xong Nam Cương, còn muốn anh đi đến những nơi khác nữa?
“Ông Trần, lúc đầu ông đã nói với tôi rằng chỉ cần tôi tham chiến một lần, sẽ rửa sạch tội lỗi cho tôi.”
Cao Phong cảm thấy rằng những lời này, vẫn là nên nói trước.
“Tất nhiên! Những gì mà tôi đã nói tôi sẽ giữ lời.”
“Cậu xuất chinh lần này cũng coi như lập công chuộc tội.”
“Nếu như chiến thắng trở về, mọi chuyện trước đây sẽ hoàn toàn chấm dứt.”
“Những chuyện sau này, tôi cũng sẽ không ép buộc.”
“Nếu cậu muốn đi thì đi đi! Không muốn đi, tôi cũng sẽ không miễn cưỡng cậu, Trần Thiên Tung tôi lấy nhân cách ra để bảo đảm với cậu!”
Ông Trần ngay lập tức mở miệng, bảo đảm với Cao Phong.
Chỉ cần Cao Phong có thể sử dụng thủ đoạn đủ quyết liệt, quét sạch Nam Cương, trấn áp một nhóm thổ phỉ, là có thể để cho họ biết được sự lợi hại của bên này.
Bằng cách đó cũng có thể đàn áp được những nơi khác, để cho bọn chúng thành thật, ngoan ngoãn một chút.
Vì vậy, đối với ông Trần mà nói, chỉ cần Cao Phong sẵn sàng đi dẹp Nam Cương, chính là một sự giúp đỡ tuyệt vời.
“Được rồi, vãn bối hiểu rồi!”
Cao Phong nhẹ nhàng gật đầu, mở miệng đáp lại.
“Nói như vậy là cậu đã đồng ý rồi đúng không?”
Ông Trần nghe vậy thì rất vui, liên tục hỏi.
“Vãn bối Cao Phong đã được nuôi nấng thành người trên mảnh đất Việt Nam này…”
“Không có gì để báo đáp, nhưng giờ đây biên giới gặp phải nguy nan, tôi quyết không chối từ.” Cao Phong chậm dãi mở miệng, ánh mắt kiên định.
“Tốt!” ông Trần vỗ tay khen ngợi.
“Mặc dù cậ có mấy chục vạn quân ở vùng Tam Giác Vàng, nhưng cậu cũng tuyệt đối không được coi nhẹ.”
“Những tên cướp ở biên giới rất nguy hiểm, tàn nhẫn cay độc, cho dù tất cả quân của họ cộng lại cũng không bằng quân của cậu, nhưng cũng không kém là bao.”
“Hơn nữa, đứng sau lưng bọn chúng, rất có thể còn có các nước khác cùng hỗ trợ chúng.”
“Cho nên lần này đi Nam Cương thực sự là rất khó khăn!”
“Đợi một chút nữa, tôi sẽ để Thừa Khải cung cấp cho các cậu một bản báo cáo đầy đủ nhất về tình hình bên đó, cũng có thể giúp các cậu một chút.”