“Nếu không đưa trở về, Tây Vực này sẽ loạn.”
Lời nói này của Molly rất nghiêm túc và chăm chú.
Nhưng, tên đàn ông trung niên này nghe xong thì càng thêm khinh thường cười to.
“Tốt tốt tốt, tôi sẽ nhìn một chút xem ai có thể làm rối loạn Tây Vực này, ha ha ha!”
Vẻ khinh thường trong lời nói của người đàn ông trung niên quả thực đạt tới cực điểm.
“Tốt, thủ lĩnh tự giải quyết cho tốt.”
Molly gật đầu, cô không lưu lại nữa, xoay người đi ra ngoài.
“Ha ha, ông đây sẽ nhìn xem anh ta có thể thế nào.”
“Chỉ là một người phụ nữ Việt Nam, làm sao lại để tôi nhặt được?”
“Nếu không tôi chắc chắn sẽ thoải mái mà hầu hạ cho cô ta.”
Người đàn ông trung niên nhìn bóng lưng yểu điệu rời đi của Molly, không nhịn được mà chà xát đũng quần.
Cuộc trò chuyện giữa Molly và người đàn ông trung niên còn xảy ra ở rất nhiều chỗ.
Toàn bộ thành viên đoàn lính đánh thuê Hoa Hồng được điều động.
Tất cả hơn trăm thế lực lớn nhỏ ở Tây Vực, không sót một ai, toàn bộ đều có người đi qua truyền lời.
Nhưng, bất kể là thế lực lớn gần mười vạn người, hay là chỉ có thế lực nhỏ mấy ngàn người.
Thì thái độ của bọn họ lại đều nhất trí.
Mặc kệ có thấy người phụ nữ Việt Nam kia không, bọn họ cũng sẽ không giao ra.
Không vì gì cả, bởi vì bọn họ thấy Việt Nam là khó chịu.
Bằng một vài lời đã biểu đạt được thái độ của mình.
Còn về phần Cao Phong có muốn khai chiến với Tây Vực hay không, vậy tùy anh, có dũng khí cứ tới đây.
Giữa hai bên coi như là đàm phán không thành rồi.
Mà vì không cho Cao Phong xúc động, cho nên Hoa Hồng tạm thời không nói cho Cao Phong về thái độ của các thế lực khắp nơi ở Tây Vực.
Cô muốn chờ đợi cùng Cao Phong, đơn đến năm giờ chiều.
Nếu đến năm giờ mà Cao Phong không thấy Kim Tuyết Mai, vậy chuyện này sẽ hoàn toàn không đè ép được.
Bốn giờ rưỡi chiều.
Tất cả thế lực lớn nhỏ ở toàn bộ Tây Vực, trên cơ bản đều nhận được tin tức, cũng đã nhận được truyền lời của đoàn lính đánh thuê Hoa Hồng.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ Tây Vực đều náo nhiệt.
Chỉ sợ bọn họ cũng không có coi truyền lời của đoàn lính đánh thuê Hoa Hồng ra gì, nhưng dù sao chuyện năm doanh trại đóng quân bị huyết tẩy là sự thực.
Cho nên, bọn họ vẫn muốn thương lượng đối sách một chút.
Mười mấy thủ lĩnh của các doanh trại đang tập hợp một chỗ, bắt đầu thương lượng đối sách.
“Chỉ nói vậy thôi, mấy người nghĩ sao?”
Một người đàn ông hơi lớn tuổi ngồi ở vị trí chủ trì nói.
Mấy chục người bên dưới cũng có mấy người đàn ông trung niên lớn tuổi hơn.
Nhưng ở Tây Vực này, địa vị không được phân chia theo độ tuổi.
Người nào có nhiều người, súng của người nào nhiều, thì người đó có địa vị cao.
Người mạnh là vua, là quy luật muôn thuở.
“Còn có thể có ý kiến gì?”
“Chồng của người phụ nữ Việt Nam này nhất định là có chút bản lĩnh.”
“Nếu không có bản lĩnh, thì không có khả năng giết chết năm doanh trại đóng quân với tốc độ nhanh như vậy.”
“Nhưng, Tây Vực lớn này cũng không chỉ có năm doanh trại đóng quân như vậy.”
Một người mở miệng, những người khác đều ầm ĩ đáp lại.
“Không sai! Anh ta là có chút năng lực không phải giả.”
“Nhưng muốn cùng lúc đắc tội với toàn bộ Tây Vực, thì đúng là người mơ nói mớ.”
“Không phải người Việt Nam tự phụ như thế sao? Chiến sĩ biên giới của bọn họ có năm nào không bị chúng ta giết đến mấy trăm người?”
“Kết quả thì sao, còn không phải là ngay cả rắm cũng không dám thả?”