Bên trong tòa nhà trung tâm quản lý.
Dương Đông Huy ngay lập tức tổ chức một cuộc họp triệu tập tất cả nhân viên để thông báo về danh tính của Cao Phong.
Ít nhất cũng phải cho họ biết sếp của họ trông như thế nào.
Tránh cho bắt chước thủ đoạn của Trương Bác Viễn khiến mọi chuyện càng trở nên tồi tệ.
Đối với những việc này, Cao Phong cũng chỉ qua loa ứng phó.
Dù sao thì trong tương lai anh cũng không thể ở lại đây lâu dài, khu thương mại Kiên Thành vẫn phải giao cho Khổng Duệ Chí và những người khác quản lý.
Quan trọng hơn, anh cũng không cần những nhân viên này biết mình.
Trong tay anh không thiếu nhân viên, tại sao lại sử dụng những người xa lạ này?
Đây chỉ là sự khởi đầu cho việc mất vị trí của Trương Bác Viễn.
Đợi đến thời điểm thích hợp, anh chắc chắn sẽ thay máu toàn bộ các bộ phận quản lý của khu thương mại Kiên Thành
Dùng người của mình mới yên tâm.
Sau đó, Dương Đông Huy lấy ra rất nhiều tài liệu, trình bày với Cao Phong về tình hình hiện tại của khu thương mại.
Cao Phong không có hứng thú nên giao hết cho Khổng Duệ Chí tiếp quản, anh đi thang máy lên tầng thượng của tòa nhà.
Tòa nhà ba mươi tầng, chiều cao gần 100 mét.
Đứng ở đây thực sự có cảm giác như đang đứng trên mây.
Nhưng hôm nay thời tiết tốt nên trên trời không có mây.
Tòa nhà quản lý nằm ở trung tâm của khu thương mại Kiên Thành và có chiều cao lớn nhất trong toàn bộ khu thương mại.
Vì vậy, đứng ở đây có thể nhìn bao quát toàn bộ khu thương mại.
Đứng ở trên tần thượng, Cao Phong nhìn người đi đường trên mặt đất như đàn kiến nhỏ, rồi nhìn cảnh vật xa xa, tự nhiên có cảm giác đứng trên đỉnh núi nhìn xuống dưới.
“Mọi người nhìn…” Cao Phong giang tay chỉ vào các khu thương mại xung quanh.
Lý Khải Kiệt và đám người Thương Hồng Thành đều đứng ở rìa sân thượng nhìn xuống phong cảnh của khu thương mại.
“Đây đều là giang sơn chúng ta gầy dựng nên.” Cao Phong nửa đùa nửa thật nói.
Mọi người đầu tiên là sửng sốt sau đó đều mỉm cười đắc ý.
Mà Lý Khải Kiệt lại nhìn xung quanh, ánh mắt rơi vào khoảng không bên tay trái.
“Lão Kiệt đừng nhìn qua đó, nơi đó chúng ta vẫn chưa xây dựng được.” Cao Phong nghiêm nghị nói.
“Ha ha ha ha!” Mọi người bật cười lớn.
Giây phút này, trái tim mỗi người lại gần nhau hơn.
Ngay cả đám người của Thương Hồng Thành cũng cảm thấy tự hào trong lòng.
“Chúng ta sẽ làm được.” Thương Hồng Thành nói lên suy nghĩ trong lòng.
“Đúng vậy, sẽ.” Tất cả mọi người đều gật đầu.
Cao Phong vừa định lấy điện thoại ra chụp ảnh thì có cuộc gọi đến.
Chú thích là Phạm Thanh Nhiên.
Cao Phong khẽ nhíu mày cúp máy.
Lúc này anh thực sự không muốn tiếp xúc quá nhiều với Phạm Thanh Nhiên.
Cô ta muốn dùng đoạn video đó để đe dọa anh nhưng Cao Phong sẽ không mua lại nó.
Phạm Thanh Nhiên cũng xem như là biết điều, sau khi bị Cao Phong cúp máy, cô ta không tiếp tục gọi nữa.
“Ngài Phong, kế hoạch tiếp theo của ngài là gì?” Đám người Thương Hồng Thành lên tiếng hỏi.
Mặc dù Lý Khải Kiệt có quan hệ tốt với Cao Phong nhưng dù sao anh ta cũng là người của tập đoàn Hà Đô nên cũng không tiện hỏi nhiều.
Dù sao, anh nhất định sẽ tận lực giúp đỡ Cao Phong nhiều nhất có thể.
Tất nhiên, tập đoàn Hà Đô ở Long quốc, Lý Khải Kiệt là người có tiếng nói cuối cùng.
Cao Phong trầm tư hai giây, anh gạt đi suy nghĩ đùa cợt của mình và nói: “Tình hình hiện tại của khu thương mại Kiên Thành này thật sự rất tệ.”
“Không phải nói đây vốn là sản nghiệp của nhà họ Diệp sao? Làm sao có thể quản lý sai lầm như vậy?”