“Ba dòng họ lớn có đến đây không thì em cũng không biết, nhưng bốn dòng họ nhỏ chắc hẳn đều sẽ tới đây, dù sao dòng họ Gia Cát cũng là bậc trên của bốn gia tộc nhỏ.” Lâm Hướng San nhẹ giọng giải thích một câu.
Cao Phong gật đầu nhẹ, nếu ba dòng họ lớn cũng tới, nếu người của ba dòng họ lớn đều tới thì anh chỉ cần tiến thêm một bước liền đến gần với kế hoạch của mình.
“Hướng San, anh ta là ai vậy?” Mấy cô gái lúc trước đứng cùng một chỗ nói chuyện với Lâm Hướng San cất bước đi tới bên này.
“Anh ấy là một người bạn của tôi gặp trong lúc đi du lịch, anh ấy tên là Cao Vũ.” Đầu tiên Lâm Hướng San giải thích một câu, sau đó đem mấy cô gái giới thiệu cho Cao Phong một phen.
Mấy cô gái này kia đúng là thoản mãn tiêu chuẩn xinh đẹp, trắng trẻo lại giàu có.
Nghe Lâm Hướng San giới thiệu là các cô gái ở đây đều là con cái của bốn dòng tộc nhỏ, thân phận tất nhiên không thấp.
Nhưng mà trên mặt các cô ấy đều phảng phất một cảm giác ưu việt trời sinh, làm cho Cao Phong cảm thấy không thích.
“Hai người các cậu quen biết qua du lịch sao?” Trên mặt của mấy cô gái ở đây hơi kinh ngạc một chút.
Có thể cùng Lâm Hướng San nhận biết ngược lại không có gì, mấu chốt ở đây là có tư cách tham gia bữa tiệc mừng thọ của ông cụ Gia Cát, như vậy đúng là có điểm không đơn giản nha!
Nhưng mà sau khi nhìn kỹ Cao Phong, đánh giá một phen lại cũng không có bao nhiêu coi trọng.
Bằng ánh mắt của bọn họ nhìn một cái, liền có thể phân biệt được ra đại khái về hoàn cảnh gia đình, địa vị của người này qua thần thái của một người, giọng nói của người ấy ngay cả từ chính trang phục họ đang mặc.
Cao Phong người này cho các cô cảm giác rất bình thường không có gì mới lạ, căn bản đều không giống với con cái của mấy gia đình lớn.
Huống chi là cái nội thành Hà Nội to như vậy cũng thật sự không có lấy một cái họ Cao nào là dòng họ lớn cả.
Cho nên các cô dù không lên tiếng đối với Cao Phong, làm ra biểu tình khinh bỉ, nhưng mà cũng sẽ không đặt Cao Phong ở trong lòng.
Nhưng mà trong đó có một cô gái có ánh mắt sáng lóe lên, có chút khó chịu khi nhìn thấy Cao Phong.
Cao Phong lườm cô ấy một chút, nghe Lâm Hướng San nói cô ta có tên là Lê Tĩnh Văn, nghĩ đến chắc hẳn là người nhà họ Lê đi.
Hoặc cũng có thể chính là em họ của Lê Tiểu Quyền, hoặc chính là chị họ của anh ta, đại loại chính là loại quan hệ như vậy.
Cho nên, thái độ của cô ta đối với anh như vậy, Cao phong cũng có thể suy đoán ra, Lê Tiểu Quyền hẳn là đã nói qua anh cùng với cô ta.
“Thực sự, Hướng San này, tôi nói cho cô biết hiện tại lòng người không thể đoán trước được, cũng không thể tùy tiện làm bạn bè với người khác như vậy được.”
“Có một ít người ngoài mặt thì là một bộ dạng, sau lưng thì lại là một dạng người khác.” Lê Tĩnh Văn nhỏ giọng nói bên tai của Lâm Hướng San.
“Tĩnh Văn cô nghĩ đi đâu vậy, chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường mà thôi.” Lâm Hướng San có chút bất đắc dĩ nói.
“Bạn bè bình thường cũng không được, vẫn phải giữ một khoảng cách nhất định nha.”
“Bọn họ không phải người trong giới chúng ta, không cần thiết phải cùng làm bạn với nahu.” Lê Tĩnh Văn lườm Cao Phong một chút.
Hai cô gái đang đứng bên ngoài tự nhiên cũng giúp đỡ Lê Tĩnh Văn nói chuyện một chút, bởi vì ấn tượng đầu tiên của các cô đối với Cao Phong cũng không phải là quá tốt.
Dù sao thì hiện tại Cao Phong đang mang mặt nạ, nhìn dung mạo của anh bình thường không có gì nổi bật cả, căn bản là không phải là gương mặt sáng chói lóa kia.
Điều quan trọng vẫn là thân phận, địa vị.
Mặc dù không biết Cao Phong từ đâu lấy ra được thư mời đến bữa tiệc mừng thọ này, nhưng nội thành Hà Nội to như vậy cũng không có nghe qua tên tuổi của dòng họ Cao, điều đó đã đủ chứng minh, Cao Vũ ở nội thành Hà Nội không hề có bối cảnh gì.
“Mấy người cũng đừng lo lắng! Chắc hẳn mấy người cũng biết Khổng Duệ Chí đi? Cao Vũ chính là bạn bè của ông ta, cũng không phải là người không có thân phận rõ ràng gì.” Lâm Hướng San cười giải thích.
Sau khi cô nói chuyện với ông cụ nhà họ Lâm, cô đã hiểu được phong cách làm việc khiêm tốn của Cao Phong.
“Khổng Duệ Chí?” Một cô gái hơi kinh ngạc.
Mặc dù Khổng Duệ Chí là một người bên ngoài giới bọn họ, nhưng danh tiếng của ông ta ở nội thành Hà Nội vẫn có một ít.
Nhưng mà cái nguyên nhân như thế này cũng không thể để cho các nàng coi trọng Cao Phong.
“Tập đoàn Hà Đô, công ty chi nhánh Hà Nội đến đây chúc thọ!”
Bỗng nhiên, ngoài cửa vâng lên một tiếng hát lễ khiến cho rất nhiều người bên trong khu nhà đồng loạt quay đâu đầu ra nhìn.
Tập đoàn Hà Đô.
Đây thực sự chính là một công ty xuyên quốc gia lớn nha!
Tuy rằng, ở nội thành Hà Nội này không phải là sân nhà của tập đoàn Hà Đô, nhưng nếu xét về thực lực, nội thành Hà Nội có rất nhiều xí nghiệp công tý lớn nhưng cũng không thể so sánh với tập đoàn Hà Đô!
Dù sao thì các công ty địa phương dù có lợi hại như thế nào đi chăng nữa, thì cũng chỉ lợi hại ở trong nội thành Hà Nội.
Nhưng tập đoàn Hà Đô người ta, đây chính là tập đoàn xuyên quốc gia nổi danh trên toàn cầu.
Kết quả là, toàn bộ cái sân nhỏ yên tĩnh lại trong nháy mắt, cả đám người đều nhìn ra hướng phía cổng.
Mấy cô gái đang trừng trừng mắt với Lâm Hướng San trên mặt cũng đều là kinh ngạc, ánh mắt nhìn về hướng cổng.