Ngày hôm qua, ban ngày thì giằng co với khối tập đoàn Phong Hạo lâu như vậy, đến đêm lại không được nghỉ ngơi, có tinh thần mới là lạ.
“Mẹ nó! Khối tập đoàn Phong Hạo đúng là khinh người quá đáng!”
“Hôm nay chỉ cần bọn họ dám tới đây thì chúng ta sẽ giết sạch tất cả bọn họ!”
“Sau đó vặn đầu của bọn họ xuống, làm bóng đá!”
“Tốt nhất là treo đầu của bọn họ lên gậy gỗ, rồi cắm ở khu vực giáp với Tam Giác Vàng!”
Ai nấy cũng nổi giận đùng đùng, trong lòng tràn đầy sự khó chịu. Cứ nhắc tới khối tập đoàn Phong Hạo là người nào cũng đều đầy một bụng tức. Doanh trại của mấy người bọn họ có vị trí địa lý xem như gần với Tam Giác Vàng hơn. Cho nên hành động đêm qua của khối tập đoàn Phong Hạo, đương nhiên cũng ảnh hưởng lớn nhất đến bọn họ.
“Các người cảm thấy liệu hôm nay khối tập đoàn Phong Hạo có tấn công tới đây không?” Một thủ lĩnh ngáp một cái, sau đó hỏi mọi người.
“Cái này còn cần phải hỏi nữa sao? Đêm qua bọn họ làm như vậy, không phải để khiến chúng ta không thể nghỉ ngơi được hay sao?”
“Sau đó, đợi ban ngày chúng ta đều mệt rã rời, thì bọn họ chắc chắn sẽ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.”
Rất nhiều người đều mở miệng bàn luận, tin rằng hôm nay khối tập đoàn Phong Hạo nhất định sẽ ra tay. Nếu không, khối tập đoàn Phong Hạo làm như vậy, không phải là vô nghĩa hay sao?
“Hôm nay, ba mươi hai thế lực chúng ta sẽ liên thủ lại, bày sẵn thiên la địa võng ở khu vực Nam Cương, chỉ cần khối tập đoàn Phong Hạo dám phái người tới đây, thì chúng ta sẽ liên thủ tấn công, và giết chết tất cả bọn họ!” Đức Khánh cắn răng, cũng mang đôi mắt gấu mèo, lạnh giọng nói.
Mọi người đều gật đầu, nếu không phải vì đối phó với khối tập đoàn Phong Hạo thì mấy người bọn họ cũng sẽ không ngồi đây với nhau.
“Nói với người của các ông, nhất định không thể đi ra khỏi doanh địa. Cứ làm như thể mọi người đang nghỉ ngơi trong doanh địa, tôi không tin khối tập đoàn Phong Hạo không mắc câu.” Đức Khánh hừ lạnh một tiếng, rồi lại nói với mọi người.
Mọi người cũng không phản đối. Nếu đã ngồi ở nơi này, vậy chắc chắn đều sẽ có dự tính như vậy.
Hôm nay, ba mươi hai thế lực ở khu vực Nam Cương liên hợp lại. Ba mươi hai doanh địa này, doanh địa nào cũng đều đóng chặt cửa lớn, thậm chí ngay cả số lượng thủ vệ ở trên tường cũng vô cùng ít ỏi. Xem ra rất có bộ dáng đóng cửa nghỉ ngơi. Mà trên thực tế, trong doanh địa của bọn họ, tất cả cường đạo đều mang vũ trang hạng nặng, chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào. Bọn họ chỉ đợi khối tập đoàn Phong Hạo phái người tới rồi một lưới tóm hết.
Trong lòng những người này đều nghẹn một cục tức, lại thêm đang là ban ngày, nên lại càng dễ dàng chế ngự được sự mệt mỏi hơn, cho nên tất cả đều xốc lại tinh thần, cả người căng như dây đàn.
Nhưng… bọn họ đợi từ sáng đến giữa trưa, rồi lại đợi từ giữa trưa đến xế chiều, vẫn không nghe thấy một chút tiếng động nào như cũ.
Suốt cả một ngày này, khối tập đoàn Phong Hạo không hề phái một người nào tới tấn công. Kế hoạch của đám người Đức Khánh xem như không nhận được một chút hiệu quả nào.
Mấy người bọn họ chỉ đang giả vờ nghỉ ngơi, nhưng người của khối tập đoàn Phong Hạo thì lại đang nghỉ ngơi thật sự. Bọn họ ngừng công kích, không hề có một chút suy nghĩ xâm lược Nam Cương nào.
Sáu giờ tối.
“Mẹ nó! Không thể nào!” Quầng thâm dưới mắt của Đức Khánh càng nặng hơn, ông ta đi qua đi lại trong phòng, đầu óc lại càng có chút mơ hồ.
Mà ba mươi hai thủ lĩnh kia cũng cố xốc lại tinh thần, không ngừng hút thuốc, cà phê uống hết cốc này đến cốc kia.
“Mẹ nó! Liệu có phải khối tập đoàn Phong Hạo đã biết kế hoạch của chúng ta rồi không? Có phải trong số chúng ta có nội ứng hay không?” Đức Khánh quay phắt đầu lại, nhìn mọi người rồi mắng.
“Ngài Đức Khánh, không phải ông mệt đến lú người rồi đấy chứ? Khi chúng tôi tới đây, tất cả mọi người đều đã nộp hết thiết bị truyền tin để đảm bảo kế hoạch sẽ không bị bại lộ rồi cơ mà. Ngoài ra, tất cả chúng tôi đều không hề rời khỏi nơi này, vậy làm sao có nội ứng gì đó được chứ?” Một thủ lĩnh hơi lắc đầu, uống xong một ngụm cà phê rồi đáp.
Tuy những người khác đều không nói gì, nhưng cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Hôm nay bọn họ đều ở chung một chỗ chỉ để đảm bảo kế hoạch không bị bại lộ. Thậm chí ngay cả lúc đi vệ sinh cũng có hai người đi cùng, nên tuyệt đối không có khả năng tiết lộ kế hoạch được!
“Vậy con mẹ nó đã xảy ra chuyện gì rồi hả? Đêm qua khối tập đoàn Phong Hạo làm như vậy, chắc chắn là vì cuộc tấn công vào ngày hôm nay! Nhưng tại sao bây giờ bọn họ lại không tới? Nếu không phải vì biết kế hoạch của chúng ta, vậy bọn họ làm sao có thể không tới được? Lẽ nào, bọn họ còn có thể biết trước được hay sao? Bọn họ có thể bấm độn được sao?” Đức Khánh càng nghĩ lại càng buồn bực, hoàn toàn không có cách nào giữ bình tĩnh nữa.
Ông ta vốn cho rằng kế hoạch này chắc chắn sẽ thắng lợi, nhưng nó lại không có một chút tác dụng nào như cũ. Điều này khiến trong lòng ông ta sinh ra một cơn giận ngút trời.
“Ngài Đức Khánh, tôi cảm thấy khối tập đoàn Phong Hạo chẳng qua chỉ đang phô trương thanh thế mà thôi. Nam Cương chúng ta có đến hàng trăm ngàn binh lính, bọn họ dám tùy tiện đặt chân vào đây hay sao? Nếu vượt quá mười nghìn người thì ngài John sẽ không khoanh tay ngồi nghìn đâu, hơn nữa phía bên Việt Nam đó cũng sẽ không nói được lời gì. Dù sao đây cũng là quy tắc cùng nhau đặt ra, nếu khối tập đoàn Phong Hạo dám phá hỏng quy tắc, thì đánh chết bọn họ cũng là do họ tự tìm đường chết mà thôi.”