Mục lục
Rể Quý Rể Hiền - Cao Phong - Kim Tuyết Mai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4221


Anh ngừng một chút, rồi nói chi tiết.


“Cao Phong, cái này, sợ là không được…”


“Còn về nguyên nhân, cậu cũng biết rồi đó.”


Ông Trần yên lặng một hồi rồi than nhẹ một tiếng.


“Tôi không biết và cũng không cần biết.”


“Ông cứ nói luôn cho tôi biết, cái thân phận tướng quân ba sao này rốt cuộc có tác dụng gì?”


Đầu anh ong ong, lửa giận đè ép hồi lâu đang có xu hướng bạo phát.


“Cao Phong cậu cứ bình tĩnh đã, chuyện này không đơn giản như vậy đâu.”


“Cho dù tôi đồng ý với cậu, phía bên trợ lí Trương cũng sẽ không đồng ý đâu.”


Giọng nói của ông Trần tràn đầy hổ thẹn.


“Ha ha, vậy ý ông là, cái danh tướng quân ba sao chỉ là cái danh hão thôi sao?”


“Ý ông là, tôi ra chiến trường bảo vệ bờ cõi, người nhà bị người ta ám hại, tôi lại không có quyền điều binh đòi lại công bằng sao?”


“Ý ông là, thân là tướng ba sao của Việt Nam, người nhà bị hãm hại, tôi vẫn phải làm con rùa rụt đầu nhẫn nhịn sao?”


Giọng nói của anh càng ngày càng lớn, đến cuối cùng gần như gào lên.


Âm thanh vang dội, khiến lũ chim trong rừng cây nháo nhác bay đi.


“Cao Phong, cậu bĩnh tĩnh đã.”


Ông Trần nghiến răng, vẫn muốn an ủi.


“Con mẹ nó tôi không bình tĩnh được.”


“Tôi nói cho ông biết, Trần Thiên Tung, ông nghe kĩ đây.”


“Hôm nay hoặc ông cho tôi điều người, hoặc tôi sẽ tự gỡ quân hàm.”


“Sau này tôi và Việt Nam sẽ không can dự gì đến nhau.”


Cao Phong nghiến răng cửa, hai mắt đỏ lên.


“Cao Phong, người trẻ tuổi không được manh động.” Ông Trần cắn răng nói.


“Không manh động, vậy còn gọi gì là người trẻ tuổi.”


Anh hừ lạnh một tiếng, lại gào lên.


“Cao Phong, thằng hỗn hào.”


Ông Trần nghe đến đây, mắng to một câu.


“Tôi là thằng hỗn hào đấy.”


“Tôi nói cho các người biết, khi Cao Phong tôi bê mấy người lên thì mấy người là một cái ly hoàn chỉnh.”


“Khi tôi không còn bê mấy người nữa, mấy người rơi xuống đất sẽ biến một đống mảnh vỡ mà thôi.”


“Bây giờ, mấy người nghe cho kĩ đây, tôi không hầu hạ mấy người nữa.”


Sau khi anh mắng xong, liền cúp luôn điện thoại.


“Cụp!”


Đốt thuốc lá, anh rít liền hai hơi, lòng bàn tay tun rẩy không ngừng.


Ông Trần, một lần nữa khiến anh thấy lạnh tận tim.


Đánh trận hơn một tháng trời, bỏ vợ bỏ con, rong ruổi sa trường.


Bảo vệ nước nhà, rốt cuộc để đổi lại cái gì chứ?


Nắm cả nghìn tỷ trong tay, bá chủ bốn thành phố.


Mà bây giờ vợ anh bị bọn vô lại bắt, anh lại không thể điều động một người nào.


Quân hàm bây giờ có tác dụng gì chứ?


Quân lệnh sáng chói anh hằng mong giờ con mẹ nó có tác dụng gì?


Bầu nhiệt huyết, khát vọng cháy bỏng, tấm lòng trung thành của anh cũng có tác dụng gì?


“Tôi biết, tôi làm vậy rất cực đoan.”


“Tôi không muốn như vậy, nhưng tại mấy người ép tôi.”


Anh nghiến răng vứt đầu thuốc rồi cấm lấy điện thoại.


Đúng lúc này,ông Trần lại gọi điện thoại đến.


“Nói.”


“Đồng ý hoặc không đồng ý.”


Cao Phong khi nhấc điện thoại lập tức đi thẳng vào vấn đề.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK