Buổi đêm không tốt bằng ban ngày.
Trong màn đêm u tối tĩnh mịch, dù cho chỉ có một chút động tĩnh thôi cũng có thể truyền đi rất xa.
Cho nên, chỉ trong chốc lát, âm thanh này đã theo gió Bắc truyền đến khắp nơi.
Lúc ban đầu, tiếng súng nổ chỉ lẻ tẻ như những ánh sao trời, gần như nhỏ đến mức không thể nào nghe ra.
Không bao lâu sau, giống như trong chớp mắt, cơn mưa nhỏ đã biến thành một cơn mưa rào kèm theo gió lớn, tiếng súng liên hồi vang lên.
“Lách cách, lách cách, lách cách!”
“Tạch tạch tạch tạch tạch!”
“Bùm! Ầm ầm! Đoàng đoàng đoàng!”
Tiếng súng dồn dập gấp gáp, xem ra trận chiến này chắc chắn là một trận chiến vô cùng lớn, vô cùng hỗn loạn, hẳn sẽ không dưới một trăm ngàn người.
Mà hướng của âm thanh này, chính là từ Tam Giác Vàng.
Chỉ cần nghe tiếng súng kia cũng có thể biết trận chiến này ghê gớm đến thế nào.
Rất nhiều cường đạo từ Nam Cương tập hợp lại một chỗ, mở ra một cuộc họp hội ý.
Rất nhiều người đã đến đường biên của Tam Giác Vàng, ngửa đầu lên quan sát.
Rốt cuộc bọn họ cũng không rõ cụ thể đã xảy ra chuyện gì.
Tất cả những gì họ có thể nhìn thấy được chính là ánh lửa bay ngút trời ở phía đằng xa kia, lửa đạn tràn ngập, tiếng súng dồn dập vang lên bên tai.
Vô số thế lực ở Nam Cương phấn chấn không thôi.
“Họ đánh nhau rồi! Chắc chắn khối tập đoàn Phong Hạo đã đánh nhau với tập đoàn Vũ Nặc rồi, ha ha!”
Rất rất nhiều những cường đạo từ Nam Cương đang hưng phấn bàn tán.
Mà tất nhiên Đức Khánh khác với đám cường đạo đó, ông ta biết nhiều chuyện hơn bọn họ.
Ông ta đoán, có thể tập đoàn Vũ Nặc đang nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, công kích vào căn cứ của khối tập đoàn Phong Hạo.
Hoặc có thể hiện giờ khối tập đoàn Phong Hạo như rắt mất đầu, rất nhiều người đang tranh giành vị trí thủ lĩnh nên dẫn đến cuộc chiến này.
“Ha ha ha ha!”
“Bất kể là khả năng nào đi chăng nữa, tóm lại, khi hai bên đã đánh nhau thì chắc chắn sẽ có một bên bị thương.”
“Ra lệnh cho doanh trại Đức Khánh, chuẩn bị chiến tranh, chờ hiệu lệnh của ta!”
Đức Khánh vui sướng cười to, sau đó trực tiếp hạ lệnh xuống.
Bất kể đây là nội chiến của khối tập đoàn Phong Hạo hay là tập đoàn Vũ Nặc gây chiến với khối tập đoàn Phong Hạo đi chăng nữa thì chuyện này cũng là chuyện tốt đối với Đức Khanh ông đây.
Đợi đến ngày mai sẽ có kết quả thôi.
Không cần biết tập đoàn Vũ Nặc thắng hay khối tập đoàn Phong Hạo thắng, cái này không quan trọng.
Bởi vì sau cuộc chiến, nhất định ngay cả bên thắng lợi cũng sẽ mệt mỏi không gì bằng thôi!
Mà Đức Khánh ông đang chờ cơ hội này đây.
Chỉ cần đợi thời cơ đến, ông ta sẽ hợp lực với một vài đồng minh, trực tiếp đưa binh tấn công vào Tam Giác Vàng, sau đó chỉ cần ngồi đấy ngư ông đắc lợi thôi!
“Ha ha ha! Tam Giác Vàng, đây là một nơi rất tốt.”
“Ông đây đã thèm thuồng kinh doanh cây đay ở đó từ lâu rồi.”
Đức Khánh liên tục cười khẩy, chỉ cần ông ta có thể nắm giữ Tam Giác Vàng, đương nhiên kinh doanh ở đó cũng sẽ rót tiền vào túi ông ta.
“Đến lúc đó, tôi sẽ đem những thứ đó gửi một đống vào lãnh thổ của Việt Nam, đầu độc nhân dân nước họ.”
“Chỉ cần thành công, nhất định sẽ được cấp trên khen ngợi, ha ha ha!”
Đức Khánh càng nghĩ càng sung sướng, hận không thể dẫn người xuất binh ngay lập tức, đưa người đến bắt gọn Tam Giác Vàng.
Ngọc lửa chiến tranh ở Tam Giác Vàng vẫn vô cùng lớn, tiếng súng liên hồi không dứt.
Mà những chiến sĩ ở biên giới Việt Nam đang vô cùng lo lắng.
Họ cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với Tam Giác Vàng nữa.
Ở bên trong thủ đô, chỗ ở của ông Trần.
Động tĩnh ở Tam Giác Vàng bên kia cũng truyền tới tai ông Trần ở đây.
Trong phòng, Vu Chính Bình, Lâm Thừa Khải và những người khác đều lo lắng hiện rõ lên trên mặt.