Mặc dù quá trình bắt giữ Cao Phong cũng có nhiều trở ngại, nhưng kết quả cuối cùng vẫn khá tốt.
“Trọng Dương Bình nổi điên làm gì cơ chứ? Đi ngăn cản những người trong quân đội kia làm cái gì?” Phạm An Quốc có chút không vui.
“Chủ nhân, Trọng Dương Bình nói, ở bên kia ông ta có một vài chuyện cần Cao Vũ hỗ trợ điều tra. Cho nên là ông ta muốn đưa người đi.”
“Nhưng mà bị Trương Chấn ngăn cản lại nên đành ảo não rời đi.” Tài xế kiêm trợ thủ đắc lực của Phạm An Quốc liền vội vàng giải thích.
“Điều đó là đương nhiên. Lai lịch của Trương Chấn cũng không hề nhỏ. Trọng Dương Bình làm gì dám làm càn trước mặt ông ta chứ?”
Phạm An Quốc cười lạnh một tiếng. Thật ra thì có rất nhiều ban ngành mà ngay cả ông ta cũng không có quyền trực tiếp chỉ đạo, nhưng mà họ vẫn phải nể mặt ông ta.
Ví dụ như Trương Chấn, địa vị của ông ta không hề thấp nên không thể bị nhà họ Phạm xúi giục được.
Nhưng lời nói của Phạm An Quốc rất có trọng lượng. Ông ta đã nói Cao Phong có tội thì Trương Chấn nhất định phải hiểu rõ.
“Không cần để ý đến làm gì. Chỉ là một Trọng Dương Bình nhỏ nhoi mà thôi, cũng không phải là nhà họ Diệp ra tay.”
“Nếu như nhà họ Diệp ra tay, vậy thì tôi cũng phải dè chừng.”
Phạm An Quốc khoát tay một cái, với cái tính cách tự phụ như vậy của ông ta, khi nhắc đến nhà học Diệp, ông ta cũng không dám lỗ mãng, tùy tiện.
Nói xong lời này, Phạm An Quốc lại hỏi: “Phía bên Cao Vũ như thế nào rồi?”
“Đã giao cho những người ngoài ngành rồi ạ. Thủ đoạn của những người đó vô cùng ác độc, nhất định là nói gì Cao Phong cũng phải nghe nấy.”
“Cho dù có không có chuyện gì xảy ra thì cũng phải đàng hoàng nhận tội.” Giọng của trợ thủ vô cùng tự tin.
Nếu Phạm An Quốc đã sắp xếp cho những người đó ra tay, vậy thì nhất định là sẽ sử dụng một vài thủ đoạn khác thường.
Chính là bởi vì những thủ đoạn đó có ảnh hưởng không tốt, cho nên mới để những nhân viên của mình ra tay mà phải để những nhân viên ngoài ngành xử lí.
Đến lúc đó, cho dù có xảy ra vấn đề gì thì cũng là trách nhiệm của những người đó.
Sau đó, Phạm An Quốc tự mình gọi điện thoại cho Trương Chấn.
“Trương Chấn. Bây giờ, tôi đã có đầy đủ chứng cứ chứng minh những chuyện Cao Vũ làm.”
“Bây giờ vẫn đang trong giai đoạn điều tra. Ông yên tâm, tôi sẽ sớm có câu trả lời cho ông thôi.” Giọng điệu Phạm An Quốc đầy tự tin nói.
Trương Chấn nghe thấy vậy, dừng một chút nói: “Ông Quốc, người mà ông muốn, chúng tôi không có cách nào từ chối cả.”
“Nhưng chuyện này cũng đem lại sự ảnh hưởng rất lớn. Hy vọng là ông đừng để chúng ta phải quá khó xử.”
“Yên tâm đi, tôi làm việc vô cùng chắc chắn, một giọt nước cũng không lọt ra ngoài được. Phạm An Quốc cười nói.
Sau đó hai người thảo luận một hồi, tâm trạng của Phạm An Quốc mới thoải mái, trở lại nhà mình.
Ông ta ngủ suốt một đêm như vậy. Ngày thứ hai thức dậy là có thể truyền đến tin tức Cao Phong nhận tội.
“Cậu ta đã bị tôi bắt vào đây rồi. Bây giờ, cho dù cậu ta có làm gì thì cũng chỉ là vô nghĩa mà thôi.”
Phạm An Quốc đưa tay, gõ cửa phòng Phạm Thanh Niên, cười lạnh nói.
Trong phòng Phạm Thanh Niên, cô ta vẫn chưa quay về nhà.
“Lần này, khiếp nạn của cậu khó thoát rồi, hiểu không?”
Phạm An Quốc lại bỏ lại một câu, lúc này mới xoay người rời đi.
Còn sau khi Phạm An Quốc nói chuyện điện thoại với Trương Chấn nhìn ra màn đêm bên ngoài cửa sổ một chút, rồi sau đó thu dọn đồ đạc, chuẩn bị tan ca về nhà.
Anh nhận được đơn triệu tập do Phạm An Quốc tự mình tố cáo, nói Cao Phong có liên quan đến nhiều vụ án quan trọng đã xảy ra.
Dù sao thì địa vị và tiếng nói của Phạm An Quốc cũng rất có sức ảnh hưởng. Cho nên, họ không thể nào tự mình điều tra mọi vụ.
Huống chi là vẫn chưa phá được những vụ án chồng chất ở đó, điều này cũng có ảnh hưởng rất lớn đến bọn họ.
Nhưng ông ta vốn dĩ muốn đưa Cao Phong qua bên này tiến hành điều tra, không qua Phạm An Quốc nhưng mà ông ta sẽ để cho một ban ngành khác tiếp nhận điều tra, thẩm vấn trước.
Trương Chấn không thể không nể mặt, chỉ có thể đáp ứng yêu cầu của Phạm An Quốc.