“Cậu Phong! Thật sự tôi không phải không nói với cậu, nhưng mà chuyện đã xảy ra năm đó rất phức tạp. Không thể nói rõ trong một thời gian ngắn. Năm đó đã xảy ra rất nhiều chuyện, tất cả mọi chuyện dần dần tích góp từng tí một, cuối cùng bùng nổ trong nháy mắt. Thật ra đội Huyết Đao giải tán cũng không phải vì bị người khác giải tán, mà là chính anh ta yêu cầu giải tán. Sau đó, anh ta cũng không cho người nào trong chúng tôi đi theo mà chỉ một mình rời đi. Đã nhiều năm như vậy, chúng tôi cũng không biết anh ta đang ở đâu. Chúng tôi muốn đi Việt Nam tìm anh ấy nhưng vẫn không dám.” Người đàn ông trung niên thở dài, rất xúc động khi nhắc tới chuyện xưa. Cao Phong gật đầu, anh có thể hiểu được suy nghĩ của mấy người họ. Dù sao lúc đó cũng là thời kì huy hoàng thuộc về bọn họ.
“Tôi nghe chú Vạn Quân nói là năm đó đội Huyết Đao rất nổi tiếng ở Tây Vực. Tuy các chú ít người, nhưng mỗi một người trong các chú đều dũng cảm, mạnh mẽ, giỏi chiến đấu, lấy một địch mười cũng không là vấn đề. Cho nên, các anh mới có thể vực dậy nhanh như thế.” Cao Phong gật đầu cười nói. Trước khi Lâm Vạn Quân rời đi cũng đã nói một ít chuyện về đội Huyết Đao Tây Vực cho Cao Phong. Vì vậy Cao Phong cũng hiểu một ít về mấy người họ.
Cậu Phong! Thật ra chúng tôi không phải là người Tây Vực.”
Người trung niên nói tới đây thì bỗng nhiên dừng lại
Vài giây sao, ông ta lại nói: “Cậu Phong! Không biết cậu đã từng nghe người ta nhắc đến chiến binh chưa?”
Cao Phong lắc đầu cười khẽ, sao anh có thể chưa nghe qua, anh là một chiến binh.
Hơn nữa anh cũng có thể nhìn ra, thân thủ của người trung niên này khác với người bình thường, sức chiến đấu rất cao.
Chắc chắn ông ta cũng là một chiến binh.
“Những người đến ủng hộ hôm đó đều là chiến binh ở thành phố Hòa Bình, chú không nghe thấy sao?”
Cao Phong vừa đi vừa cười đáp.
“Hả?”
Người trung niên hơi ngạc nhiên, sau đó bỗng nhận ra.
“Cái này là tôi sơ ý.”
“Lúc ấy tôi cũng không nghe kỹ càng, không có nghĩ nhiều, dù sao chuyện chiến binh này quá xa với với người bình thường .”
Người trung niên vỗ đầu nói.
“Nói vậy cũng đúng!” Cao Phong gật đầu.
Dù sao ở thời đại này, những môn võ công dần dần biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người.
Võ thuật Bắc Hà, Bình Định từng nổi tiếng lừng lẫy một thời đều chỉ tồn tại trong lịch sử Việt Nam.
Thậm chí bây giờ, võ thuật Bắc Hà của đệ tử miền Bắc cũng đã rất nổi tiếng.
Chẳng qua cùng với sự phát triển của thời đại, những thứ này càng ngày càng ít được chú ý.
“Cậu Phong! Thật ra chiến binh cũng không xa vời với người bình thường.”
“Nhưng mà bây giờ đa số mọi người đều muốn theo đuổi danh lợi, không có hứng thú để ý đến những thứ này.”
“Ngay cả khi rảnh rỗi, họ cũng lên mạng đọc tin tức hay làm nhiều việc khác. Làm sao họ có thể chú ý đến những thứ ngoài tầm hiểu biết của họ.”
Người trung niên lắc đầu cười khổ, trong lòng như có chuyện không nói nên lời.
“Đúng vậy, mỗi người đều có cuộc sống của chính mình.”
“Lựa chọn khác nhau dẫn đến cách sống cũng không giống nhau.”
Cao Phong nói, sau đó hỏi: “Xem ra các chú đều là chiến binh hả? Vậy chú Lý cũng là chiến binh sao?”
Người trung niên gật đầu thật mạnh.
“Nói một cách chính xác thì chúng tôi nằm trong giới chiến binh.”
“Chẳng qua nhiều nhất chúng tôi cũng chỉ được xem là người ngoài giới, cho nên cũng không hiểu biết nhiều lắm về giới chiến binh chân chính.”
“Mặc dù chúng tôi chỉ là người ngoài giới, tại nơi dùng vũ khí lạnh, chúng tôi vẫn có thể thoải mái hạ gục mấy tên trộm ở Tây Vực.”
“Nhưng mà bây giờ thì không được, bây giờ đều là vũ khí nóng trong tay. Dù có tài giỏi đến đâu cũng sợ súng!”
Người trung niên càng nói càng xúc động, giọng điệu pha trộn sự bất đắc dĩ sâu sắc.
Dù sao, thời đại khác nhau.
Trước kia mỗi thành viên đội Huyết Đao chỉ cần có một cây đao là có thể oai phong nơi biên giới.
Dù sao ai cũng sợ chết, trong cận chiến, mỗi thành viên của đội Huyết Đao đều rất mạnh mẽ, chỉ cần một nhát đao là có thể chặt đầu.
Mà hiện tại mọi người không cần lại gần, một viên đạn từ xa bay đến là chỉ có thể chết ngay tại chỗ.
“Đúng vậy, bây giờ khác rồi.”