“Khối tập đoàn Phong Hạo mười mấy gần hai mươi vạn binh sĩ, trong khi khối tập đoàn Vũ Nặc cho dù có cộng thêm những binh lính từ bọn cường đạo Nam Cương thì cũng chỉ hơn mười vạn người.”
“Mười vạn người đánh hai mươi vạn người, cuối cùng doanh trại mười vạn người thắng. Nếu là cậu, cậu có thể tin không?”
Cao Phong quay đầu nhìn Long Tuấn Hạo.
“Chắc chắn không thể tin được.” Long Tuấn Hạo lắc đầu nói: “Số người chênh lệch gấp đôi, thực sự là không thể thắng được.”
“Đúng! Cậu cũng không thể tin, cậu ta cũng sẽ không tin.”
“Nếu chúng ta thực sự làm như vậy, chắc chắn bọn họ sẽ nghi ngờ có điều gì kỳ lạ ở trong nội tình.”
“Sau đó sẽ đi tìm lý do gốc rễ, điều tra bản chất của khối tập đoàn Vũ Nặc, tới lúc đó, kế hoạch của Việt Nam sẽ bị bại lộ, lúc đó chúng ta sẽ trở thành tội đồ.”
Cao Phong nói về chuyện này cũng cảm thấy chút đau đầu.
Nếu khối tập đoàn Phong Hạo lúc đầu không mạnh như vậy thì đã có thấy thâu tóm được.
Nhưng bây giờ thế lực của khối tập đoàn Phong Hạo đã rất mạnh, không thể đánh bại được.
Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch cũng đã hiểu ý của Cao Phong, lập tức cảm thấy có chút buồn bực.
“Vậy rốt cục tiếp theo chúng ta nên làm gì?” Liễu Tông Trạch im lặng một lúc lâu rồi hỏi.
Cao Phong từ từ chắp hai tay ra sau lưng nói: “Hiện tại chúng ta coi như đã cạch mặt bọn Nam Cương.”
“Vừa rồi Đức Khánh nói, bắt chúng ta phải trả lại toàn bộ người và vũ khí cho ông ta.”
“Ông ta dám?” Long Tuấn Hạo trợn mắt nói: “Ông ta có giỏi thì cho ông ta tới lấy.”
“Đồ của anh Phong, ai dám đến lấy?”
Long Tuấn Hạo nói dăm ba câu thể hiện thái độ.
“Đương nhiên sẽ không trả lại, vì thế tạm thời tôi sẽ cố gắng kéo dài.”
“Cố gắng xử lý gọn gẽ mọi việc bên Tam Giác Vàng.”
“Sau đó tôi sẽ nghĩ cách tiến quân vào Nam Cương.”
Cao Phong nói xong liên đi vào phòng nghỉ ngơi.
Liễu Tông Trạch và Long Tuấn Hạo gật đầu, sau đó cũng hành động theo sự sắp xếp của Cao Phong.
khối tập đoàn Vũ Nặc hiện giờ chẳng khác nào đang lâm vào cảnh nợ nần.
Nếu không thu xếp ổn thỏa sợ rằng sẽ khiến kẻ khác tức giận mà vây quét.
Cùng lúc đó.
Vùng đất Nam Cương hỗn loạn.
Một vài thế lực lớn nhỏ đã từ bỏ sự hợp tác với khối tập đoàn Vũ Nặc.
Sao có thể không từ bỏ được.
Hai lần cho Cao Phong mượn binh, nhưng cả hai lần đều một đi không trở lại.
Bọn họ cho dù có ngốc cũng không bao giờ tái phạm.
Không chỉ là ngừng giao dịch với khối tập đoàn Vũ Nặc, mà ngay cả những vũ khí đã cho mượn trước đó đều cần phải đòi lại.
Tất cả những gì đã giao ước, đối với những người này mà nói, chẳng có chút nào ràng buộc.
Thế là, hết thế lực này đến thế lực khác, lần lượt bắt đầu liên hệ với khối tập đoàn Vũ Nặc.
Mỗi cuộc điện thoại đều là điện thoại đòi nợ.
Nhưng chẳng có ai gọi được.
Toàn bộ Tam Giác Vàng như bị cô lập với thế giới, chẳng ai có thể liên hệ được.
Rất nhiều bên tỏ ra rất sốt ruột, thậm chí có người hoài nghi, khối tập đoàn Vũ Nặc phải chăng đã bị khối tập đoàn Phong Hạo tiêu diệt rồi.
Nhưng, cho dù như thế nào, bọn họ chắc chắn cũng sẽ không hợp tác cùng khối tập đoàn Vũ Nặc nữa.
Muốn đối phó với biên giới Việt Nam chỉ có thể dựa bảo bản thân bọn họ.
Kết quả là, nhiều người từ từ lấy lại sự tập trung của họ, và đổ dồn ánh mắt vào biên giới của Việt Nam.
Buổi tối, điện thoại của khối tập đoàn Vũ Nặc lại như phát nổ.
Điện thoại trên đài quan sát, tiếng chuông vang lên liên hồi.
Cao Phong ngồi trên đài quan sát ngắm trăng, dường như là không nghe thấy.
Nhưng lúc giữa chừng, ngược lại còn chủ động gọi điện thoại cho Đức Khánh, trước tiên làm dịu Đức Khánh rồi nói sau.
“Haizz, cảm giác nợ nần này, quá khó chịu rồi đó!”
“Một đám người đuổi theo đòi nợ, thật sự là ức hiếp người quá đáng!”
Cao Phong buông điện thoại xuống, phẫn nộ nói.