Đổng Thái Minh nhận ngay hai trăm sáu mươi tỷ đồng trên sân khấu, tâm trạng vui sướng cực điểm, cả người có chút nâng nâng.
Cho dù hai thứ phía sau có là đồ giả đi chăng nữa, thì hôm nay anh ta cũng đã kiếm được cả một bao tải đầy tiên! Tiên mua ba món đồ cố còn chưa đến bốn mươi tỷ nhưng hiện tại họ đã kiếm được hai trăm sáu mươi tỷ, tăng gấp mấy lần lận.
“Ông Phong, ba người các ông có thể xem thêm giúp tôi hai thứ đồ này nữa được không?”
Đổng Thái Minh đặt chiếc bát sứ và món đồ cố thứ ba lên đó.
Trình Thanh Cẩn gật đầu, nâng thứ đồ trong tay lên để giám định.
Năm phút sau, ba người thì thầm bàn luận với nhau, Trình Thanh Cẩn chậm rãi gật đầu.
“Hai thứ này…
Cũng đều là hàng thật.”
Khi Trình Thanh Cẩn tuyên bố kết quả này, nhìn thấy được tâm tình của Đổng Thái Minh thì cũng có chút dở khóc dở cười.
Cái tên Dương Tuấn Minh vừa rồi, anh ta tự cho mình là người hiểu biết không ít về đồ cổ.
Tuy nhiên, anh ta đã lấy ra bảy món đồ cổ thì tất cả bảy món đều là hàng giả.
Mà ai nấy đều biết răng Đổng Thái Minh này vốn dĩ không có chút kiến thức gì về đồ cổ, càng không có cái gọi là khả năng quan sát.
Kết quả là người ta lấy ra ba bộ món đồ cổ thì cả ba đều là hàng thật? Sự tương phản mạnh mẽ và rõ nét này khiến Trình Hạc Phong có chút bất đắc dĩ.
Vê phân những khán giả kia, họ cũng không khỏi choáng váng.
Ánh mắt của cái tên Cao Vũ này thực sự có độc mà.
Thậm chí, có rất nhiều người chơi đồ cổ đã hạ quyết tâm nhất định phải tìm cơ hội kết giao với Cao Vũ một phen.
Về sau nếu đi mua đồ cổ, mang theo Cao Vũ đi cùng nhờ rồi anh xem giúp thì chắc chắn sẽ không bao giờ bị thô lỗ! Nhưng Dương Tuấn Minh lại không nghĩ vậy, trong lòng ngoài tức giận ra thì cũng chỉ là tức giận.
“Đều là đồ thật sao?”
Đổng Thái Minh kích động cùng, suýt chút nữa là nhảy ra khiêu vũ trước toàn bộ đám đông.
Khuôn mặt của Nam Phương Minh Nguyệt lập tức đỏ lên rồi trộm nhìn Cao phong.
Chạm phải ánh mắt trêu đùa của Cao phong, Nam Phương Minh Nguyệt càng gượng gạo hơn.
“Ông Phong, không biết hai món đồ cổ này có giá trị thực là bao nhiêu?”
Nam Phương Minh Nguyệt đứng dậy hỏi.
Khi đối mặt với người phụ nữ xinh đẹp như Nam Phương Minh Nguyệt, thái độ của Trình Thanh Cẩn cũng ôn hòa hơn rất nhiều.
“Cô Minh Nguyệt, giá trị thị trường của chiếc bát sứ này là khoảng 16 tỷ đồng.
Đây là ngọc như ý trị giá khoảng ba mươi tỷ đồng.”
Trình Thanh Cẩn nhanh chóng nói ra.
Ở mức giá này, không có bất ngờ, nhưng cũng không có gì là thất vọng.
Chiếc bát sứ được Đổng Thái Minh mua với giá chín tỷ, có thể bán được mười sáu tỷ, giá trị cũng gân gấp đôi.
Ngọc Như Ý giá tiêu tốn mười sáu tỷ đồng để mua, mà hiện tại giá trị cũng lên đến ba mươi tỷ đồng, con số này cũng tăng gần gấp đôi.
Ba món đồ cổ, giá trị mỗi món bán ra đều tăng những mấy lần.
Đổng Thái Minh cũng bán đấu giá ngay tại chỗ hai món này.
Cộng hai bộ sưu tập với nhau thì giá trị thu lại được cũng lên đến tám mươi tỷ đồng.
Tuy tám mươi tỷ đồng không thể so sánh với khối ngọc âm dương nhưng xem như cũng không ít.
Cộng ba món đồ cổ với nhau, Đổng Hướng nhận được tổng cộng khoảng 340 tỷ đồng, anh ta vui vẻ bước xuống sân khấu.
Trong mắt mọi người dưới khán đàn hiện lên vô số sự cảm thán xen lẫn ngưỡng mộ.
Ngưỡng mộ Đổng Thái Minh, một người không biết tí gì về đồ cổ nhưng lại thu vẽ cho mình những gân bốn trăm tỷ đồng.
Vê phần cảm thán, đương nhiên là cảm thán về con mắt tinh anh của Cao phong.
Toàn bộ ba món đồ cổ đều là hàng thật! Giá giao dịch mua chưa đến bốn mươi tỷ này thì nay con số bán ra đã lên đến gân bốn trăm tỷ, còn gì có thế kinh khủng hơn như thế? Sau khi Đổng Thái Minh ngồi xuống, vừa ngồi vào vị trí đến chỗ ngồi còn chưa ấm đã vội rút ra chiếc thẻ ngân hàng, giơ ra trước mặt Cao phong.