Nhưng,điều khiến mấy người Kim Tuyết Mai cảm thấy bất ngờ đó là hôm nay Cao Phong có chút bất thường.
Sáng sớm anh đã ra ngoài gặp nhóm người Lâm Vạn Quân, khi trở lại còn xách theo túi lớn túi nhỏ.
Có đầy đủ mọi thứ từ trái cây đến rau củ quả.
Hơn nữa, sau khi trở về liền lao ngay vào bếp.
Bốn người Kim Tuyết Mai đều nhìn đến ngây người, đứng tại cửa phòng bếp nhìn Cao Phong.
“Cậu Kình Thiên, hay là để tôi làm cho, để tôi nấu cơm cho.” Trần Thanh Bình muốn lên trước ngăn cản.
“Không sao đâu thím Bình, hôm nay mọi người hãy nghỉ ngơi, mọi việc cứ để tôi làm.” Cao Phong mỉm cười.
“Anh rể, anh đi chợ à?” Kim Vũ Kiên có chút bàng hoàng hỏi.
“Ừ, đi dạo một chút.” Cao Phong vừa rửa rau, vừa trả lời.
Mấy người lại ngây ra.
Với địa vị hiện nay của Cao Phong, vậy mà lại tự mình đi chợ mua thức ăn.
Sao mà nghe có vẻ hoang đường thế!
“Anh Kình Thiên, anh muốn làm đồ ăn ngon cho bọn em sao?” Cao Tử Hàn cũng hỏi một câu.
“Không phải rõ ràng quá sao?” Trong tay Cao Phong đang cầm vài trái ớt xanh.
“Được rồi, tất cả ra ngoài chờ đi, sắp xong rồi.”
Không đợi mọi người nói, Cao Phong đã vung tay đuổi mấy người ra khỏi phòng bếp.
Bốn người đành đợi trong phòng khách, ngơ ngác nhìn nhau.
“Chị, anh rể bị sao vậy?” Kim Vũ Kiên có chút hoang mang.
Kim Tuyết Mai trầm mặc hai giây, sau đó nói: “Có thể là anh ấy sắp phải đi rồi, cho nên trước khi đi muốn nấu cho chúng ta một bữa cơm thôi.”
Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều trầm mặc.
Mặc dù bọn họ tin tưởng vào thực lực của Cao Phong, cũng tin vào sức mạnh của binh sĩ Phong Hạo.
Nhưng trong trận chiến, ai dám bảo đảm một trăm phần trăm là an toàn.
Có chiến tranh là có thương vong, không ai biết được giây tiếp theo sẽ ra sao.
Cho nên bọn họ đều im lặng không nói, trong lòng cũng vô cùng lo lắng.
Nhưng bọn họ cũng biết, Cao Phong phải tự mình đi giám sát trận chiến, cho nên cũng không tiện khuyên ngăn quá nhiều.
“Chị chỉ hy vọng anh ấy bình an.” Tâm trạng của Kim Tuyết Mai có chút suy sụp.
“Yên tâm đi chị Tuyết Mai, anh Kình Thiên vô cùng lợi hại, anh ấy nhất định sẽ bình an trở về!” Cao Tử Hàn giơ nắm đấm nhỏ lên.
“Nhất định sẽ như vậy!” Kim Vũ Kiên cũng gật đầu.
“Cậu Phong, chúng tôi dẫn người tới rồi!”
Đúng lúc này, bên ngoài truyền tới một giọng nói tràn đầy sự kính trọng.
Kim Tuyết Mai và những người khác sững sờ, sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài xem.
Còn chưa chờ họ đứng vững, Kim Ngọc Hải và bà cụ Kim đã bước vào.
“Trời ơi, bà nội, cha, hai người tới rồi!”
Kim Vũ Kiên kêu lên một cách kinh ngạc, và vô cùng vui vẻ.
“Đúng vậy, đúng vậy, Phong mời chúng ta đến ăn bữa cơm đoàn viên, chúng ta không thể không đến.” Bà cụ Kim cười híp mắt nói.
“Tốt quá, tốt quá.” Kim Tuyết mai nhanh chóng đi tới, dìu bà cụ Kim ngồi xuống.
Trong phòng khách chớp mắt đã tăng lên thành sáu người, bầu không khí càng thêm náo nhiệt.
“Cha và bà nội đến rồi ạ, hai người cứ ngồi xuống trước đi, sắp xong rồi ạ.”
Cao Phong thò đầu ra khỏi phòng bếp nói một câu, sau đó lại tiếp tục bận rộn.
“Được, được rồi! Phong vất vả rồi!” Kim Ngọc Hải và bà cụ Kim cùng gật đầu cười.
Nhưng vừa quay đầu, mặt Kim Ngọc Hải đã cứng đờ.
“Tuyết Mai, Vũ Kiên, tại sao các con lại để Phong nấu cơm?”
“Một người đàn ông làm sao có thể vào bếp chứ? Phong phải làm việc lớn mới đúng.” Kim Ngọc Hải nghiêm mặt nói.
“Hì hì.” Cao Tử Hàn đứng bên cạnh cười thầm không thôi.
Hai chị em Kim Tuyết Mai chớp chớp mắt, đây là nằm không cũng trúng đạn ư?