“Nhưng mà, ông Cao, tôi đã báo thù cho ông rồi, linh hồn ông ở trên thiên đàng cũng đã có thể thoải mái một chút.”
Khi Lâm Vạn Quân phều phào nói, không phát nổi ra thành tiếng.
Ông già đã sống hơn nửa kiếp người này tóc bạc phơ, dáng người ọp ẹp.
Không ai biết tại sao ông ta lại phải trung thành với nhà họ Cao.
Không ai biết ông và ông Cao đã trải qua bao nhiêu lần sinh tử, và bao nhiêu chuyện trên đời này.
Không ai biết tại sao họ lại chọn giải nghệ và về quê khi ông Cao đang trên đỉnh cao nhất.
Có một số điều vốn dĩ đã không có lý do.
Hoặc có thể vì lý do nào đó quá bí mật nên không thể dễ dàng để lộ được.
“Ông Cao, cậu Phong hiện tại đã thật sự trưởng thành…”
“Dưới sự dẫn dắt của cậu ấy, nhà họ Cao cũng đã phát triển nhanh chóng, và con đường phía trước của họ Cao vô cùng tươi sáng.”
“Ông có biết không? Cậu ấy mang theo mấy chục nghìn người, cả một đội quân lớn đánh áp đảo thủ đô, quét sạch toàn bộ thủ đô, nổi danh khắp Việt Nam, hàng chục nghìn người người ngưỡng mộ.”
“Khi cậu ấy đi, tôi không hề lo lắng, bởi vì tôi biết rằng sự chuẩn bị năm đó của ông nên được dùng vào lúc này.”
“Cho nên, cậu ấy nhất định có thể thuận lợi tiến vào thủ đô, thuận lợi hoàn thành những chuyện muốn làm, nhưng, con đường phía sau nên đi như thế nào?”
Lâm Vạn Quân chậm rãi ngẩng đầu lên, trên mặt ông đã tràn đầy nước mắt.
Những người khác chỉ có thể nhìn bề ngoài, bọn họ chỉ biết Cao Phong quét sạch thủ đô, hiện tại đã bình an vô sự.
Nhưng Lâm Vạn Quân, người đã trực tiếp rút lui khỏi Quân đoàn biết rằng sự tôn nghiêm trên tuyệt đối không dễ để khiêu khích.
Cao Phong đã làm cho chuyện này trở nên quá rắc rối, và ngay cả những người do ông Cao sắp xếp cũng không thể làm được gì.
Rốt cuộc, chuyện tắm máu như vậy thực sự không phải chuyện nhỏ!
“Tôi không biết ông đã sắp xếp những gì khác.”
“Nếu có, ông có thể báo mộng nói cho tôi biết, để tôi an tâm hơn một chút được không?”
Lâm Vạn Quân cứ nhìn vào bức ảnh của ông Cao như vậy mà nói, giọng điệu ông ta tràn đầy đau khổ.
Nhìn bức ảnh đen trắng của ông Cao, cảm xúc mãnh liệt trong lòng Lâm Vạn Quân lại trào dâng.
Thế giới là một trò chơi, và tất cả mọi sinh vật đều là quân cờ.
Cả thế giới là một bàn cờ.
Và số lượng chúng sinh trên thế giới này lần lượt là những quân cờ.
Bàn tay có thể di chuyển trăm sông vạn núi này, có bao nhiêu người làm được?
Lâm Vạn Quân biết rằng ông Cao có thể.
Ông ta theo ông Cao hơn ba mươi năm, từ khi ba mươi tuổi đến sáu mươi tuổi.
Đã gần ba mươi năm, ông ta không dám tham gia vào thành phủ của ông Cao
Ông ta chỉ biết rằng ở Việt Nam vĩ đại này…
Ngoại trừ bản thân Cao Phong, những người khác đều chỉ có thể tính là quân cờ.
Mà đến cuối cùng, quân cờ chỉ có thể phục vụ cho một người duy nhất là chỉ huy.
Lâm Vạn Quân không biết Cao Phong có thể trở thành chỉ huy hay không.
Chỉ biết là trước mắt, vấn đề khó khăn nhất mà Cao Phong đang gặp phải cũng chính là rào cản chặn đường anh.
Nếu thật sự vượt qua được rào cản này, Cao Phong có lẽ sẽ phá bỏ được lời nguyền.
Nếu như không vượt qua được thì Lâm Vạn Quân cũng chỉ có thể than một tiếng, thật khó để chống lại số mệnh.
Trước kia, cho dù gặp phải khó khăn lớn đến đâu, Lâm Vạn Quân cũng không hoảng hốt.
Cho dù Cao Phong bị đuổi khỏi nhà họ Cao hay là chuyện gì đi nữa, thậm chí là ông ta bị Cao Phong hiểu lầm là kẻ thù, ông ta vẫn vô cùng bình tĩnh.
Bởi vì ông ta biết, lúc trước ông cụ Cao đã có rất nhiều dự định.
Nhưng lúc này, át chủ bài của ông cụ Cao đã dùng sạch.
Lâm Vạn Quân không biết, bây giờ Cao Phong có thể hóa dữ thành lành không.
Việc này khiến cho một đứa trẻ cũng phải cố gắng trưởng thành.
Cha mẹ xây cho đứa bé một căn nhà chắn mưa chắn bão, giúp đứa bé được an toàn, lớn lên một cách trọn vẹn.