Tất cả vũ khí nóng, hỏa lực mạnh đều đã được đưa đến.
Dốc hết toàn bộ lực lượng để đập nồi dìm thuyền.
Trận chiến này khó như lên trời.
Mà lòng tin này thì lại có khí thế có thể xé rách cả trời cao!
Lúc này ở biên giới Việt Nam gần đó, mấy chục nghìn người chiến sĩ đã đứng tụ lại ở phía bên trong biên giới, mở to mắt ra để quan sát tình hình bên đó.
Mãi cho đến khi hơn ba trăm nghìn binh sĩ Phong Hạo tập trung lại ở một chỗ, tạo nên một đội ngũ hùng hậu ở đó, mấy chục nghìn chiến sĩ đứng canh gác cảm thấy rất xúc động, tất cả mọi người yên lặng kính chào những người đó.
Hơn ba trăm nghìn binh sĩ đứng thẳng người, vẻ mặt ai nấy cũng đều rất kiên định.
Lúc này, họ không phải là chiến sĩ từ Cảnh Đông, không phải là chiến sĩ Nam Cương, cũng chẳng phải là chiến sĩ của Tam Giác Vàng.
Trên đầu của tất cả những người đó đều có chung một cái tên:
Phong Hạo!
Trước mặt những người đó, Long Tuấn Hạo quay người, leo lên trên nóc của một chiếc xe tăng rồi đứng đó.
Hơn ba trăm nghìn người đồng loạt nhìn thẳng vào mặt Long Tuấn Hạo.
Vẻ mặt Long Tuấn Hạo không có bất kỳ biểu cảm gì cả, không phẫn nộ mà cũng chẳng kích động.
Anh ta cứ thế bình tĩnh đưa mắt nhìn vào gương mặt của từng người bên dưới.
Nhìn chầm chậm từ trái qua phải.
Tất cả mọi người đều đang đợi Long Tuấn Hạo động viên trước trận chiến.
Bọn họ đều đang đợi anh ta nói gì đó khích lệ tinh thần chung của tất cả mọi người.
“Nhìn tôi làm gì? Đang đợi tôi nói gì đó để khích lệ mọi người à?”
Một lúc sau, Long Tuấn Hạo lên tiếng.
Mọi người yên lặng.
Họ còn cần động viện nữa sao?
Không cần!
“Anh Phong đã từng dẫn hai mươi nghìn người để đánh chính diện với năm trăm nghìn tên ở Tây Vực.”
“Mấy người còn cần tôi phải khích lệ nữa à?”
Long Tuấn Hạo cắn răng, nhìn mọi người rồi nói.
“Không cần!”
Hơn ba trăm nghìn người gầm lên, cảm giác như rung cả đất trời.
Mặc dù những người đứng phía sau không nghe thấy Long Tuấn Hạo nói gì, nhưng họ cũng hét lớn theo những người phía trước.
“Tôi không có câu nào để động viên cả! Nhưng mọi người chỉ cần nói cho tôi biết, thế nào là anh em!”
Long Tuấn Hạo một tay giơ súng, một tay chỉ lên trời, bừng bừng khí thế hỏi mọi người.
“Khi nào tôi gặp khó khăn, anh sánh vai bên tôi, vậy có nghĩa rằng anh chính là anh em của tôi!”
“Khi nào tôi gặp khó khăn, anh sánh vai bên tôi, vậy có nghĩa rằng anh chính là anh em của tôi!”
Tiếng hò hét vang lên như sấm trên trời cao, rung cả mặt đất, chấn động cả màng nhĩ.
“Được lắm.”
“Bây giờ, chúng ta là anh em…”
“Cầm súng lên, đi theo tôi!”
Long Tuấn Hạo không nói câu thừa thãi nào, cứ vậy quay người lên xe.
Hơn ba trăm nghìn chiến sĩ cũng cắn răng đuổi theo, ai nấy cũng đều tràn đầy nhiệt huyết.
Cả đội lập tức hành động, chuyển sang trạng thái hành quân gấp rút.
“Kính chào!”
Bên phía biên giới, một cậu thanh niên khoác áo hàm giáo quát lớn.
“Tôi còn kính cái khỉ khô gì nữa chứ!”
Những người khác còn chưa đưa tay lên chào để chào thì đột nhiên một gã đàn ông chửi ầm lên, sau đó cắn răng cởi bỏ bộ quần áo trên người mình.
Người đàn ông này chính là đội trưởng đã từng chứng kiến toàn bộ quá trình chiến đấu của trận chiến đầu tiên giữa Cao Phong và những xâm lược Nam Cương.
“Đội trưởng, anh làm gì vậy?”
Hai gã thanh niên đứng phía sau hỏi.