“Chiến thần, đây chính là chiến thần thật sự!” Trên mặt Lý tướng lá vẻ xúc động.
Diệp Thiên Long cũng híp mắt lại, trong lòng cứ tấm tắc khen.
Chàng rể này luôn khiến ông phải giật mình ngạc nhiên hết lần này đến lần khác!
“Không quan tâm đến những việc linh tinh khác, dù cậu ấy không phải con rể tôi thì thì tôi cũng cực kì thích chàng trai này!” Diệp Thiên Long nói từ tận đáy lòng.
Trước đó ông tôi giúp Cao Phong vì liên quan đến Kim Tuyết Mai.
Thế nhưng sau khi tiếp xúc với Cao Phong thì anh đã dùng năng lực của mình để dần nhận được sự tán thành của Diệp Thiên Long.
“Xoẹt!” Một nhát kiếm chém tới từ bên phải Cao Phong.
Hai mắt anh trở nên lạnh lẽo, nhanh chóng nhích người đi, sau đó giơ tay ra nắm lấy cổ tay của người đó.
Thanh niên ấy vẫn chưa kịp phản ứng thì thanh kiếm của Cao Phong đã chém xuống.
“Phụt!” Tiếng phụt vang lên, thanh kiếm lướt ngang qua người kẻ đó.
“A!” Thanh niên áo đen nhanh chóng gào thét thảm thiết, liên tục lùi về phía sau và cứ lùi đi mãi không ngừng….
Tay kia của Cao Phong thì dính một miếng thịt, có cả máu.
Mãi đến lúc này mọi người xung quanh mới biết tại sao người đó lại la hét đau đớn đến vậy.
Thì ra không biết từ khi nào, thanh kiếm trong tay Cao Phong đã xuất hiện những lỗ hổng.
Thậm chí có vài chỗ đã được mài thành thứ bén nhọn.
Có rất nhiều vết mẻ trên thanh kiếm khiến nó trông chẳng khác gì một cái cưa bằng kim loại.
Răng cưa lướt qua da thịt chắc chắn sẽ đau khổ hơn thanh kiếm chém vào người rất nhiều!
“Ôi cái định mệnh! Anh Phong trâu bò! Anh Phong đỉnh cao!”
“Anh Phong lên lên!” Liễu Tông Trạch nhìn thấy cảnh tượng đó thì lập tức nở mày nở mặt, vênh váo hẳn nên kiềm lòng không đặng, lớn tiếng nói.
“Anh Phong! Tiến lên! Anh Phong trâu bò!”
“Anh Phong, tiến lên!”
“Anh Phong, tiến lên!”
Sau đó, hơn mười ngàn binh sĩ Phong Hạo cùng hò hét rung trời.
Cao Phong cũng liên tục rút ngắn khoảng cách với ông cụ nhà họ Diệp trong tiếng hò hét của tất cả mọi người.
Tiếng hò hét của tất cả mọi người đã cho Cao Phong một nguồn sức mạnh vô hình nào đó, tăng cho anh thật nhiều niềm tin và hi vọng.
Tất cả mọi thứ đều dồn lại một chỗ, tạo cho Cao Phong sự mạnh mẽ có thể đánh bại hết cả đất trời.
“Giết!”
Cao Phong giơ chém đỡ rồi lại chém thêm một người nữa.
Bấy giờ, hộ vệ nhà họ Diệp chặn trước mặt anh chỉ còn sót lại không tới sáu người.
“Giết! Giết! Giết!” Không biết Liễu Tông Trạch lôi đâu cờ chiến của liên minh Phong Hạo, lá cờ được mười mấy người phất lên cao thật cao, sau đó liên tục vung lên!
Đơn thương độc mã lao vào nguy hiểm, phất cờ hò rét giết vang trời!
“Giết! Giết! Giết!”
“Giết! Giết! Giết!”
Cả chục ngàn người hò hét, cùng chung một lòng.
Bấy giờ, tuy tất cả bọn họ không thể kề vai chiến đấu với Cao Phong.
Nhưng bọn họ có thể phất cờ hò reo, có thể ở sau lưng Cao Phong cổ vũ và khích lệ tinh thần cho anh!
“Giết! Giết! Giết!”
Tiếng giết rung động cả đất trời như sóng to gió lớn, vang vọng cả đất trời, đinh tai nhức óc!
Sức mạnh đoàn kết của binh sĩ Phong Hạo cũng lòng người rung động.
“Sức chiến đấu mạnh mẽ, biết dẫn binh, mẹ nó đây chính xác là một hạt mầm cực kì tốt!” Lý tướng hào hứng xoa tay, càng nhìn Cao Phong càng thấy thích.
Nếu để cho Cao Phong dẫn dắt một sư đoàn như hổ như báo thế này để bảo vệ đất nước… Thì có khác gì nước nhà sẽ trăm trận trăm thắng, các nước đối địch đều không dám đụng tới nước họ dù chỉ là một ngón tay?
“Lý tướng, thế tại sao trước kia Cao tướng lại không cho Cao Kình Thiên nhập ngũ?” Cấp dưới nhịn không được hỏi.
Chương 3097
Nghe đến đó, mặt Lý tướng cũng nhanh chóng biến sắc và bắt đầu im lặng.
Mấy phút trôi qua, Lý tướng sờ chóp mũi mình than khẽ, nói: “Xem như tôi chưa nói những lời đó vậy nhé.”
Cấp dưới nhìn Lý tướng rời cũng cũng là không dám nhiều nữa.
“Xoẹt!” Lại là một nhát kiếm.
Chỉ còn mỗi bốn người hộ vệ nhà họ Diệp.
“Xoẹt! Keng keng!”
“Chết!”
Lại một nhét kiếm xé gió lai đi, hộ vệ nhà họ Diệp còn ba người.
Bấy giờ, khoảng cách của ông cụ nhà họ Diệp với Cao Phong chỉ còn sáu mét là cùng.
“Anh, anh, anh…” Ba hộ vệ cuối cùng của nhà họ Diệp trợn trừng mắt, không thể tin nổi nhìn Cao Phong.
Khi các đồng đội bên cạnh lần lượt ngã xuống, bọn họ cứ tưởng rằng bản thân đã chết lặng, nhưng đến giờ phút này họ mới phát hiện ra cũng không có chuyện đó…
Đối mặt với ánh mắt như loài thú hoang khát máu của Cao Phong, bọn họ vẫn cảm thấy e ngại, sợ hãi.
“Đi chết đi cho tôi!”
Cao Phong gào lên thật to, sau đó đột nhiên đi tới vài bước, thanh kiếm đầy lỗ thủng và vết mẻ đó lướt từ trái sang phải.
“Xoẹt!”
Ánh sáng lạnh lướt qua, thanh kiếm nhanh chóng cắm vào ngực ba hộ vệ cuối cùng của nhà họ Diệp.
“Phập! Phụt phụt phụt!” Chỉ trong giây lát, thanh kiếm nhanh chóng chém rách quần áo trước ngực, da thịt hòa lẫn vào máu!
“Bịch bịch!” Ba người đề ngã xuống.
Dù bọn họ có sức để đánh cho tròn một trận nhưng bây giờ cũng chẳng dám đứng ra chiến đấu.
Cao Phong đã chứng minh được bản thân mình rồi!
“Bộp! Keng keng!” Một tay Cao Phong nắm chuôi kiếm, mũi kiếm cấm phập xuống mặt đất.
Dường như tất cả sức nặng của cơ thể đã dồn hết vào thanh kiếm này khiến thân kiếm đã cong vòng.
“Phù! Phù!” Ngực Cao Phong cứ phập phồng, há miệng thở dốc.
Cả người toàn mồ hôi là mồ hôi. Quần áo anh đã ướt nhẹp nhuộm lẫn máu tươi, miệng vết thương chi chít trên người cứ nóng rát đau đớn.
Bấy giờ, Cao Phong như một người lính anh hùng trên chiến trận, đơn thương độc mã cầm thanh kiếm đứng sừng sững.
Dưới chân anh là một đống hộ vệ nhà họ Diệp nằm ngang nằm dọc.
Đảo mắt lại nhìn, xung quanh là một đống hỗn loạn, trên mặt đất đầy máu tươi.
Tuy rằng bây giờ quần áo của Cao Phong đã nát bươm, vết thương đầy người nhưng chắc chắn trên người anh sẽ đầy huân chương chiến công.
Bấy giờ anh cực kì thê thảm và nhếch nhác nhưng quá trình chiến đấu và sức mạnh của anh đã được tất cả mọi người nhìn thấy, khí phách không ai bằng, ngầu đến lạ!
“Chém trăm người!” Diệp Thiên Long thì thào tự nói.
“Chém trăm người!” Sĩ quan Bình trợn trừng hai mắt.
Lý tướng vỗ tay nhiệt liệt, than thở nói: “Chém trăm người!”
“Chém trăm người!” Cấp dưới cùng than thở cùng ông ấy.
“Chém trăm người, đã chém được trăm người rồi…”
“Chém trăm người!”
“Chém trăm người!”
“Cậu tôi, cậu tôi chém hết sạch một trăm người!”
Tám ngàn binh lính chiến đấu Lý tướng dẫn theo cũng nghẹn họng nhìn trân trối, thì thào trong miệng.
Với những người như họ thì chém trăm người có ý nghĩa thế nào?
Tức là kỉ lục cao nhất trong nhóm lính, là vinh dự lớn lao nhất!
“Lý tướng, rốt cuộc chém trăm người là gì?” Cấp dưới không nhịn được hỏi.
Lý tướng trợn trừng mắt nhìn Cao Phong xa xa, sau một lát mới nghiêm túc mở miệng giải thích.
“Năm đó vào thời kì chiến tranh đã có một người anh hùng lập rất nhiều nhiều chiến công hiển hách, chặn đường quân địch cho quân lính nước tôi rút lui.”
Chương 3098
“Một mình người đó ở lại trấn giữ biên giới, cả ngàn người không cách nào bước qua được, một người chiến đấu với cả trăm người, chiến đấu đến giây phút cuối cùng, chảy hết giọt máu cuối cùng, ngã xuống đất nhưng vẫn hoàn thành nhiệm vụ.”
“Trận chiến ấy đã cho chiến sĩ của nước tôi xâm nhập vào trận địa quân địch, đó là một cơ hội tấn công cực kì tốt và giữ được lực lượng để triển khai vụ tấn công tiếp theo.”
“Sau trận chiến ấy, có người đếm được rằng một mình người đó đã chém chết vừa đúng một trăm quân giặc, không ít không nhiều, vừa đủ.”
Thậm chí sau đó bên tôi thắng lợi đều nhờ người đó trả giá đến hơi thở cuối cùng, vì thế người đó đã được truy phong thành chiến thần của nước tôi.”
“Còn chém trăm người chính là sự vinh dự cao nhất của người làm lính, nó luôn được lưu truyền đến ngày hôm nay.”
“Qua nhiều năm như vậy rồi nhưng không một người nào có thể phá vỡ kỉ lục đó, dù là Cao tướng năm đó cũng chỉ chém được nhiều nhất là sáu mươi tám người thôi!”
Sau khi Lý tướng giải thích xong thì hai mắt cấp dưới lại càng trợn to, trong lòng liên tục than thở cảm thán.
Nếu như đặt trận chiến này của Cao Phong lên chiến trường thì đó chắc chắn sẽ là một trận thành danh, e là sẽ làm chấn động cả quân đội!
“Phù phù!” Một con cháu đời thứ ba của nhà họ Diệp khuỵu gối xuống, hai chân mềm nhũn.
Trên mặt lại cắt không còn một hột máu, trông trắng bệch như tờ giấy.
Không chỉ có người đó mà phần lớn người của nhà họ Diệp đều mang sắc mặt cực kì tồi tệ.
Cao Phong quá mạnh, có thể nói việc đó đã khiến nhiều người hoảng sợ.
Anh như con thú khát máu, như ác ma đến từ địa ngục…
“Vù!”
Tình trạng của Cao Phong bây giờ cũng không được tính là tốt.
Anh cố gắng lấy lại chút sức lực rồi mới mở mắt ra, sải bước đi về phía ông cụ nhà họ Diệp.
Bước chân cực kì thong thả như thể đang dạo bước ngoài công viên.
Thế nhưng mục đích hết sức rõ ràng và kiên định.
Tất cả mọi người đều rung động.
Anh đã làm được!
Cuối cùng, Cao Phong đi tới trước mặt ông cụ nhà họ Diệp.
“Tôi đến rồi!”
“Ông có nghĩ là mình nên thực hiện lời hứa không?”
Bấy giờ, giữa Cao Phong và ông cụ nhà họ Diệp chỉ còn sót lại chưa đến nửa bước chân.
Ông cụ nhà họ Diệp híp mắt lại, cứ đứng đó im lặng nhìn Cao Phong, chẳng nói chẳng rằng.
Tất cả những người khác cũng giữ lại sự im lặng, không dám ho he một tiếng nào.
Bọn họ sợ mình làm phiền đến Cao Phong và ông cụ nhà họ Diệp nói chuyện.
“Không, còn chưa đủ.” Sau một lát thì ông cụ nhà họ Diệp chậm chạp lắc đầu.
“Nói thế là sao?” Sắc mặt Cao Phong trở nên lạnh lẽo, ông cụ nhà họ Diệp muốn công khai quỵt nợ ư?
Ông cụ nhà họ Diệp còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì Vũ Siêu đã cất bước đi tới chặn trước mặt ông cụ nhà họ Diệp.
“Kẻ hèn này là Vũ Siêu! Là cận vệ của ông cụ nhà họ Diệp, xem như là cửa ải cuối cùng của anh.” Vũ Siêu cúi người chào Cao Phong, nói với giọng bình thản.
“Khốn kiếp!” Hai mắt Diệp Thiên Long khẽ híp lại, nhịn không được siết chặt nắm đấm.
Chỉ có ông tôi và sĩ quan Bình biết sức chiến đấu của Vũ Siêu khủng bố và mạnh mẽ đến mức nào.
Bây giờ tình trạng của Cao Phong còn chẳng đánh lại một đứa trẻ tám tuổi, có khi còn bị đẩy ngã nữa thì anh lấy cái gì để chơi cứng đối cứng với Vũ Siêu?
Cao Phong cụng nheo mắt lại, bắt đầu cảm thấy tình hình nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Trước đó Cao Phong không hề chú ý đến Vũ Siêu.
Bấy giờ, có thể nhận ra từ bước chân của Vũ Siêu, người này cực kì mạnh.
Vũ Siêu cũng dùng cách chào nhà binh với Cao Phong nên những điều anh suy nghĩ đã được chứng thực.
Hơn nữa, bàn tay đầy vết chai của Vũ Siêu cũng đủ để chứng minh đây là một người thường xuyên rèn luyện tăng cường sức khỏe.
Nếu đây là lúc Cao Phong vẫn còn đủ sức đủ thể lực thì hẳn là Vũ Siêu chẳng là cái thá gì, anh cũng không hề e ngại.
Thế nhưng tình trạng của anh bây giờ đã vượt quá giới hạn cuối cùng.
Chương 3099
Bây giờ lại phải đối đầu với Vũ Siêu thì anh phải lấy niềm tin và hi vọng để đánh à?
—-
“Bây giờ cậu vẫn có cơ hội chủ động nhận thua để tránh trường hợp lát nữa nắm đấm không có mắt, xảy ra chuyện gì đó không hay.” Ánh mắt ông cụ nhà họ Diệp vẫn bình thản nhìn Cao Phong, giọng điệu có vẻ trêu tức.
Trong lòng Cao Phong dâng lên cảm giác lạnh lẽo.
Thì ra tất cả những điều này đều là kế hoạch của ông tôi.
Đầu tiên là để một đám hộ vệ nhà họ Diệp mài mòn thể lực và sức chiến đấu của anh rồi mới cho cận vệ bên cạnh mình ra tay hòng cho anh một kích trí mạng.
Tính toán hay ho thật!
Đúng là con cáo già sống lâu thanh tinh!
Năm đó ông tôi đã cử người đuổi giết mẹ Kim Tuyết Mai thì cũng không phải là một người hiền lành nhân từ gì cho cam.
Mấy lão già này, chẳng có một người nào là quả hồng mềm dễ nắn bóp.
“Tôi sẽ không nhận thua.”
Cao Phong cắn chặt răng, trả lời từng chữ một.
“Thế cậu có dám đánh một trận với Vũ Siêu không?” Ông cụ nhà họ Diệp hờ hững hỏi.
“Thế thì chiến một trận! Tới đi!”
Cao Phong đột nhiên lui về phía sau vài bước, căm tức nhìn Vũ Siêu.
“Ông chủ, tôi đi đây.” Vũ Siêu xoay người cúi xuống chào ông cụ nhà họ Diệp.
Ông cụ thoáng do dự vài giây rồi chậm rãi giơ tay ra vỗ vai Vũ Siêu hai cái.
“Hả?” Vũ Siêu sửng sốt, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn về phía ông cụ nhà họ Diệp.
Hai người nhìn nhau khoảng chừng vài giây.
Vài giây qua đi, Vũ Siêu bỗng nhiên nở nụ cười.
“Vũ Siêu biết rồi thưa ông chủ!”
“Chắc chắn tôi sẽ không để cho ông phải thất vọng đâu.”
Vũ Siêu nói xong lập tức xoay người đi về phía Cao Phong.
“Nể tình bây giờ tình trạng sức khỏe cậu không được tốt nên tôi cho phép cậu dùng đến vũ khí.”
“Cậu Cao Phong, tôi cho cậu ba…”
“Xoẹt!” Vũ Siêu còn chưa nói tròn câu thì Cao Phong đã nhanh chóng lao tới tấn công, vung kiếm chém tới.
“Cậu…” Vũ Siêu khẽ nhíu mày, đành phải nuốt những lời chưa kịp nói hết vào trong, nghiêng người tránh né.
Thế nhưng Cao Phong cứ bám riết mãi không ngừng, cố gắng dồn sức đánh Vũ Siêu, thanh kiếm liên tục vung lên.
Anh biết rõ bản thân mình không còn kiên trì được bao lâu nữa nên chỉ có thể dùng hết tất cả mọi sức lực cuối cùng, dùng tốc độ nhanh nhất để giải quyết Vũ Siêu.
Dù có thành công hay không thì anh cũng sẽ không chấp nhận từ bỏ.
“Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!” Hết nhát kiếm này đến nhát kiếm khác được tung ra, Vũ Siêu lại hoàn toàn không có ý định đánh trả, chỉ thoải mái né đi.
Như thể tốc độ đó của Cao Phong chỉ là thứ vớ vẩn của con nít trong mắt ông tôi.
Bấy giờ, trong lòng Cao Phong là cảm giác uất nghẹn.
Vết thương trên người lại bắt đầu chảy máu không ngừng, mỗi lần anh sử dụng lực thì nó lại phát đau như đang xé rách da thịt.
Rõ ràng anh có thể sử dụng tốc độ nhanh hơn nhưng bây giờ đây mọi thứ đều không như ý muốn.
“Cậu Cao Phong, cậu nghe tôi nói trước đã…”
“Soạt!” Vũ Siêu vừa mới đứng vững, còn chưa nói hết một câu thì nhát kiếm tiếp theo của Cao Phong đã chém tới.
Anh như kẻ điên, hoàn toàn không muốn nghe xem Vũ Siêu muốn nói gì.
Mỗi nhát kiếm đều nhằm vào điểm yếu của Vũ Siêu để ra tay, chẳng nương nhẹ nương nặng gì.
Vũ Siêu cực kỳ bất đắc dĩ, chỉ có thể né tránh nhát kiếm đó.
Sau đó ông tôi tìm được cơ hội vung một cú đấm ra đánh vào cổ tay Cao Phong.
“Bốp!” Trông có vẻ như Vũ Siêu chỉ đánh vu vơ một cú vậy thôi nhưng nó lại cất giấu sức mạnh cực kì lớn khiến cơ thể Cao Phong nhanh chóng mất đi thăng bằng, ngã ngồi xuống đất.
“Anh Phong! Đừng đánh nữa!”