“Cao Anh Hạo, ông đây cho mày năm giây. Quỳ xuống, hoặc là chết!” Long Tuấn Hạo nghiến răng hét lên.
Lúc này bên Cao Phong rất đông người đều đang nín thở.
Cao Anh Hạo hiện tại trong tay đã không còn gì có thể uy hiếp được Cao Phong nữa, không biết anh ta còn mánh khóe gì nữa?
Tuy nhiên Cao Anh Hạo gần như không thèm để ý đến Long Tuấn Hạo, mà quét mắt nhìn về phía sau Cao Phong, đột nhiên hét lớn: “Con mẹ nhà mày, còn đợi gì nữa?”
Lời vừa nói ra, cả đám đông sững lại.
Cùng lúc này, Vũ Hoàng Lê đột ngột tiến lên phía trước, giương súng trong tay, chĩa thẳng vào gáy Cao Phong.
Cảm nhận được khí lạnh đằng sau gáy, Cao Phong nhẹ thở dài một tiếng, thân thể đứng vững không động đậy.
“Hả?”
Giây phút này, tất cả mọi người đều bị sốc.
Có điều, hai thanh niên Lâm Vạn Quân sắp xếp cũng ngay lập tức giơ súng lên, ngắm chuẩn phần đầu của Vũ Hoàng Lê.
“Cậu Phong, đừng ép tôi, bảo bọn họ lùi xuống. Để cho tôi, hãy để tôi làm xong chuyện này!”
Sắc mặt của Vũ Hoàng Lê âm trầm như nước, trong đôi mắt dường như không chứa bất kì một loại cảm tình nào.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Vũ Hoàng Lê là thuộc hạ của Cao Phong, vậy mà lại cầm súng chĩa vào đầu của Cao Phong?
Đây…đây là muốn phản bội Cao Phong sao?
Thế nhưng lại vì Cao Anh Hạo mà phản bội lại Cao Phong?
Cao Anh Hạo rốt cuộc đã hứa hẹn sẽ cho Vũ Hoàng Lê những lợi ích gì mới có thể khiến cho ông đâm lén sau lưng như thế?
“Chết tiệt! Vũ Hoàng Lê, ông bị điên rồi sao?” Long Tuấn Hạo đột nhiên trừng lớn mắt.
“Ông Lê, ông đây là muốn làm gì vậy?”
Lâm Vạn Quân cũng có chút kinh sợ, sau đó nghiến răng hỏi.
Tất cả bọn họ trước giờ đều chưa bao giờ nghi ngờ Vũ Hoàng Lê.
Dù sao, hồi đó khi Vũ Hoàng Lê ở thị trấn Biển Đông cũng đã giúp đỡ Cao Phong rất nhiều.
Thậm chí, nếu như không có sự trợ giúp to lớn của Vũ Hoàng Lê, Cao Phong kể cả có thể chinh phục được Biển Đông cũng không biết đã chết từ ngày tháng năm nào.
Lúc đó, Cao Phong thiếu tiền ông cho tiền, Cao Phong thiếu người ông cung cấp người, có thể nói là toàn tâm toàn ý, đó gọi là lòng trung thành.
Sau khi trở về thành phố Hà Nội, Vũ Hoàng Lê cũng vô cùng tận tụy, trước giờ chưa bao giờ oán hận về điều gì.
Vì vậy, không một ai từng nghĩ đến, Vũ Hoàng Lê vậy mà lại là người của Cao Anh Hạo!
Nếu như ông thật sự là người của Cao Anh Hạo, không phải là nên giết chết Cao Phong khi còn ở thị trấn Biển Đông sao?
Tất cả mọi người ai cũng không thể lý giải nổi, trong lòng mơ hồ không thôi.
Chỉ có bản thân Cao Phong, thân thể đứng im bất động, ánh mắt vô cùng bình tĩnh.
Nhân quả tuần hoàn, thiên đạo luân hồi, đây chính là sự lựa chọn của Vũ hoàng Lê.
Anh không còn lời nào để nói.
“Vũ Hoàng Lê, ông có nghe thấy tôi đang nói chuyện với ông không?” Lâm Vạn Quân lại hô lên một tiếng, sau đó liền tiến lên phía trước!
“Lùi lại! Tất cả đều lùi lại cho tôi!”
“Tất cả mọi người cách xa tôi hai mét. Nếu không tôi sẽ nổ súng!”
Vũ Hoàng Lê đột nhiên rống to, bàn tay run lên một trận.
Giống như có thể nổ súng bất cứ lúc nào.
“Được! Được! Ông đừng kích động.”
Đám người Lâm Vạn Quân vội vàng ngừng bước, sau đó chậm rãi đứng cách xa Cao Phong.
Bọn họ biết rằng càng là người chưa bao giờ sử dụng súng như Vũ Hoàng Lê lại càng dễ kích động mà nổ súng.
“Ha ha ha! Cao Kình Thiên, thế nào?”
“Ông đây để cho anh em bọn mày trở mặt thành thù trước, sau đó mới biến thành viên cốt cán bên cạnh mày trở thành nội gián!”