Mà khối ngọc bội này, vào tay lạnh lẽo, cho dù đặt trong lòng bàn tay ủ ấm một lát, cũng không thể thay đổi cái cảm giác mát lạnh đó.
Tuy nhiên, cái loại lạnh lẽo này, cũng không giống như cái lạnh lẽo của khối băng.
Mà là một loại cảm giác mát lạnh, Cao Phong cầm ngọc bội trong tay, thậm chí còn cảm thấy trong lòng bình tĩnh lại không ít.
Khối ngọc lạnh này, giống như có thể xóa bỏ cảm xúc nóng nảy trong lòng người.
Cao Phong suy nghĩ một lúc lâu, cũng không đoán ra được cái gì, liền trực tiếp đeo ngọc bội lên cổ.
Ông cụ Cao để lại cái gì đó, vậy khẳng định nó không phải vật tầm thường.
Đeo ngọc bội vào, dán trên ngực, lại có cảm giác sảng khoái nổi lên.
Mà lúc này Cao Tử Hàn cũng đã hì hà hì hục nhảy nhót xách cái laptop lên một cách mệt mỏi.
Hơn nữa Cao Tử Hàn còn vô cùng tri kỷ mà cầm theo một cái tai nghe đi lên.
“Anh Kình Thiên, máy tính đây.” Cao Tử Hàn đặt máy tính trước mặt Cao Phong, vẻ mặt đắc ý mà nhìn Cao Phong, như thể đã làm được chuyện gì đó vô cùng phi thường.
“A, cám ơn, em đi xuống đi.” Cao Phong sững sờ một chút, nói.
Song, Cao Tử Hàn không vội đi xuống, mà vẫn mở to đôi mắt đẹp nhìn Cao Phong chằm chằm.
“?” Cao Phong mắt to mắt nhỏ nhìn Cao Tử Hàn, không khỏi có chút nghi hoặc.
Cao Tử Hàn không nói, ánh mắt có chút chờ mong nhìn Cao Phong.
“Sao vậy?” Cao Phong gãi đầu hỏi.
“Sao vậy? Anh còn hỏi em sao vậy?”
“Khi còn nhỏ, mỗi lần em giúp anh Kình Thiên làm việc, anh Kình Thiên đều thưởng kẹo cho em!” Cao Tử Hàn nhếch miệng nói.
Cao Tử Hàn nghiêm trang nhìn Cao Phong, giọng điệu có chút ủy khuất.
Cao Phong bị đánh bại ngay tại chỗ, vội vàng nói: “Mua, mua, mua! Ngày mai mai anh mua cho về cho em một xe? Vị dâu sữa đúng không? Bao no luôn!”
“Hì hì, này còn được.”
Sắc mặt Cao Tử Hàn lập tức trở nên sáng sủa, vui vẻ đi xuống sân thượng.
Về phần Cao Phong đang bận cái gì, tuy rằng trong lòng cô rất tò mò, nhưng cũng không đến quấy rầy.
Cao Phong thấy Cao Tử Hàn rời đi, lúc này mới lắc lắc đầu thu hồi ánh mắt.
Đối với cô gái ngây thơ này, Cao Phong thực sự hết cách.
Sau đó, Cao Phong bật máy tính và đưa đĩa nhớ USB vào máy tính.
Sau khi đọc tài liệu, mở thư mục, chỉ có một tệp video.
Cao Phong kết nối phích cắm tai nghe với máy tính và đeo tai nghe vào trong tai, sau đó mở tệp video.
“Rào!”
Video bắt đầu phát.
Nhìn thấy hình ảnh đầu tiên, đôi mắt Cao Phong lập tức đỏ hoe, sau đó anh đột nhiên nhấn nút tạm dừng.
Trong hình ảnh có một cụ già, ngồi vững vàng trên chiếc ghế bành.
Thoạt nhìn khuôn mặt kia rất nghiêm túc, lờ mờ có thể nhìn ra vẻ mặt cương nghị lúc còn trẻ.
Toàn thân mặc một bộ đồ bình dân rộng thùng thình, cũng khó dấu được cái khí chất bình tĩnh, siêu phàm kia.
Người này chính là ông cụ Cao.
Cách vài năm, lại nhìn đến khuôn mặt của ông cụ Cao, làm cho trong lòng Cao Phong run rẩy kịch liệt.
Suy cho cùng, xem ảnh không giống như xem video.
Có điều, góc quay của video này không phải từ phía trước mà là từ một bên, hơn nữa góc quay cũng không cao.
Cao Phong có chút khó hiểu, vốn dĩ anh cho rằng đây là một chuỗi video và âm thanh do ông cụ Cao lưu lại, để tự mình giải thích một số chuyện.
Nhưng bây giờ xem ra, càng như quay chụp bí mật hơn.
Giống như, ban đầu trong phòng còn có một cái cameras khác.
Cao Phong lại liếc mắt nhìn ông cụ Cao một cái, sau đó nhấn nút play bằng những ngón tay đang run rẩy.
Trong đoạn thời gian trước, ông cụ Cao đều lẳng lặng uống trà, có điều lúc đó thỉnh thoảng có hơi nheo mắt lại, làm cho Cao Phong cảm thấy được chuyện có chút không đơn giản.
“Ông trời giao cho người trách nhiệm lớn! Chắc chắn ý chí phải chịu khổ luyện, xương cốt phải chịu vất vả…”