Ông Lý ngửa mặt lên trời thở dài.
Trên mặt ông ta là dáng vẻ tươi cười thỏa mãn.
“Thầy Phong, cái này thật sự là bát sứ Mục Uyển Diệu Biến Thiên sao?”
Một người đàn ông trung niên ở bên dưới bục khiếp sợ hỏi lại.
“Đúng thế! Chắc chắn trăm phần trăm đây là bát sứ Mục Uyển Diệu Biến Thiên”
“Không có người nào có thể làm giả bát sứ Mục Uyển Diệu Biến Thiên có được ánh sáng huyền diệu tự nhiên như thế.”
Trình Điểu Phong gật đầu nói, giọng điệu của ông ta cực kỳ chắc chắn.
Nghe thấy lời xác định này, ngay lập tức, tất cả mọi người tại đây đều ngây người ra như phỗng.
Ngay lập tức mọi người như bị đóng băng lại.
Giá trị của bát sứ Mục Uyển Diệu Biến Thiên thực sự không thể đo được bằng tiền.
Cái gọi là “Diệu biến”
dùng để chỉ việc nung thành công đồ sứ đen, có thể phát sáng với màu vàng, xanh lam, xanh lục, tím và các màu khác trên bề mặt của đô sứ dưới ánh sáng.
Tuy nhiên, để bề mặt của đồ sứ có hiệu ứng sặc sỡ như sắc cầu vồng trên bầu trời, nó phải được chế tạo một cách tự nhiên thành một lớp tráng bạc mỏng trong quá trình nung.
Điều đáng tiếc là sau khi nhà Lý sụp đổ, kỹ thuật nung đồ sứ này đã bị thất truyền.
Vì vậy, những người hiện đại luôn cảm thấy rằng quá trình làm ra bát sứ Mục Uyển Diệu Biến Thiên là một bí ẩn của nghề thủ công.
Nhưng vào mấy nghìn năm trước tại Việt Nam thực sự đã tôn tại đồ gốm sứ được chế tác tinh xảo như này.
“Tôi không tin, tôi không tin đây là bát sứ Mục Uyến Diệu Biến Thiên, cái này nhất định không phải.”
Đột nhiên, Dương Tuấn Minh có vẻ như đã nghĩ ra điều gì đó, anh ta lập tức bật dậy khỏi ghế, mở to mắt mà hét lên.
Anh ta không tin rằng ánh mắt của Cao Phong sẽ sắc bén như vậy.
Anh ta lại càng không muốn chấp nhận rắng vận may của Cao Phong lại lớn thế.
“Mặc kệ anh có tin hay không thì đây cũng là sự thật.
Đây chính là chiếc bát sứ Mục Uyển Diệu Biến Thiên vô giá.”
Trình Điểu Phong hít một hơi thật sâu, ông ta bình tĩnh nhìn Dương Tuấn Minh.
“Thầy Phong, không phải là tôi nghi ngờ kỹ thuật kiểm định của thầy.”
“Trước khi đưa ra quan điểm của mình, tôi muốn hỏi thầy Phong, có phải bát sứ Mục Uyển Diệu Biến Thiên là đồ độc nhất không?”
Dương Tuấn Minh nhanh chóng giải thích.
Trình Điểu Phong liếc nhìn Dương Tuấn Minh, sau đó ông ta thu hồi ánh mắt lại.
“Sở dĩ phương pháp nung để chế tạo ra gốm sứ Diệu Biến Thiên không được lưu truyền cho tới ngày nay, là vì vẻ ngoài của bát trà Diệu Biến Thiên vô cùng hoa lệ dị thường, không phù hợp với thói quen thẩm mỹ tôn trọng cái đẹp thanh khiết, trang nhã, nhẹ nhàng của Triều đại nhà Lý lúc bấy giờ.”
“Hơn nữa công nghệ nung sứ Diệu Biến Thiên này có độ khó cực kỳ cao, số lượng chế tạo ra vốn dĩ đã ít rồi, sau đó dần dần không được chế tạo nữa, cho nên số lượng gốm sứ Diệu Biến Thiên còn lại ít thế nào mọi người cũng có thể đoán được.”
“Anh nói đây là đồ gia truyền nhà anh, vậy còn chưa đủ.”
Sau khi Trình Thanh Cẩn nói xong những lời này, rất nhiều người đều âm thầm gật đầu, tất nhiên là bọn họ cũng biết rõ chuyện này.
Còn Dương Tuấn Minh, đợi đến khi Trình Thanh Cẩn nói ra những lời này, khóe miệng anh ta nở một nụ cười giễu cợt.
“Ông Cấn, tôi nghe nói chiếc bát sứ cổ Mục Uyển Diệu Biến Thiên này đã bị một người nước ngoài cướp đoạt rồi, ở trong nước chắc chắn không thể có được.”
“Tôi cũng từng thấy nó ở trong một viện bảo tàng ở nước ngoài.”
“Chiếc bát sứ Mục Uyến Diệu Biến Thiên là sản phẩm đặc biệt, sao có thể xuất hiện hai cái giống nhau như đúc được?”
“Cho nên, tôi nghi ngờ chiếc bát sứ Mục Uyển Diệu Biến Thiên này, không phải là đồ thật”
Những lời này của Dương Tuấn Minh rất có trọng lực, nói có sách mách có chứng.
Rất nhiều người đang có mặt ở chỗ này, đều âm thầm gật đầu.
Dù sao truyền thuyết về chiếc bát sứ Mục Uyển Diệu Biến Thiên này, rất nhiều người đã từng nghe nói rồi.
Trước đó khi bị nước ngoài xâm lược, chuyện bọn họ lấy đi không ít đồ cổ của nước mình là chuyện mọi người đều biết.