“Lũ chết tiệt! Cho các người làm chó!”
“Bốp!”
“Cho các người làm chó này!”
“Bốp!”
Cao Bằng nhấc lòng bàn tay, tát một cái, tát tới mức căn phòng của hắn không ngừng phát ra tiếng động.
Đúng lúc này, cửa phòng bị người khác đạp tung, một bóng người lao tới như bay.
“Hựt”
Bóng người này trực tiếp đẩy lui vài người thanh niên ra, dùng tay trái kẹp chặt cánh tay Cao Bằng, ngoäc ngoắc.
“A a a! Đau quá, đau quá, mau buông tôi ra!”
Cao Bằng lập tức to mồm hét lên một tiếng.
Nhưng bóng người này không hề dừng lại một chút nào, giơ cao lòng bàn tay và tát vào mặt Cao Bằng một cách dữ dội.
“Bốp!”
Sức mạnh của một cái tát này, mạnh hơn gấp nhiều lần so với sức lực của Cao Bằng.
Với một cái tát vào mặt, mũi của Cao Bằng trực tiếp trào máu.
“Anh! Anh họ Cao Phong, sao anh lại đánh em…”
Cao Bằng thấy rõ người tới là ai, lập tức bắt đầu cầu xin thương xót.
Cao Phong không nói lời nào, một tay nắm lấy cánh tay của Cao Bằng, một tay thì tát vào mặt hản.
“Bốp!”
“Chát!”
“Chát!”
Sau mấy chục cái tát liên tiếp, hai bên mặt của Cao Bằng đã sưng vù lên.
Máu chảy ra từ lỗ mũi của hản thậm chí muốn nhuộm đỏ cả khuôn mặt.Cao Phong lúc này mới từ từ thu hai tay lại, lấy khăn giấy ra lau vết máu trên tay, câm ghế ngồi xuống.
“Anh Phong.”
Vài thanh niên áo đen vội vàng chào hỏi.
“Nhớ kỹ, người của tôi, chỉ có tôi mới có thể dạy dỗ, người khác dám động nửa ngón tay…
dùng ngón nào động tới thì chặt đứt ngón đó.”
Cao Phong lạnh lùng nói.
Mọi người trong lòng rung động, vội vàng nói: “Vâng!”
“Các cậu đi ra ngoài trước, ông Lâm đang đợi các người ở bên ngoài.”
Cao Phong vẫy vẫy tay, châm một điếu thuốc cho mình.
Vài người thanh niên đã rời đi, trong phòng chỉ còn lại Cao Phong và Cao Bằng.
“Đừng có giả chết nữa, nói đi, nói tiếp chuyện ban ngày chưa xong.”
Cao Phong lắc lắc lòng tay, hút một điếu thuốc rồi nói.
“Cao Phong, anh cái quân khốn kiếp suyt chút nữa đã đánh chết tôi rôi, còn muốn tôi nói cho anh”
Cao Bằng nghiến răng nghiến lợi nhìn Cao Phong.
Cao Phong liếc Cao Bằng một cái, bình tĩnh nói: “Nếu như cậu không nói cho tôi, tôi bây giờ có thể đuổi cậu đi ngay.”
Mắt Cao Bằng đột nhiên mở to, hắn nhìn chằm chằm vào Cao Phong hơn mười giây rồi mới thu lại, ánh mắt có phần sợ hãi.
“Tôi nói rồi, anh sẽ thả tôi đi sao?”
Cao Bằng hỏi sau khi xoa máu mũi.
Cao Phong nheo mắt lại, không để ý mà nói với Cao Bằng, “Cậu hiện tại, không có tư cách thương lượng điều kiện với tôi.”
Cao Bằng sửng sốt khi nghe những lời này, khi bắt gặp ánh mắt của Cao Phong, hắn nhịn không được nhãn mặt.
Trước khí thế cường đại của Cao Phong, kỹ năng mèo ba chân của Cao Bằng bị áp chế hoàn toàn.
“Được rồi, để tôi nói”
Cao Bằng im lặng gần hai phút mới ngẩng đầu lên.
“Cho tôi một điếu thuốc.”
Cao Phong nhàn nhạt gật đầu, ném điếu thuốc và bật lửa qua.