Bất kể là ăn, mặc, ở hay đi lại đều được khối tập đoàn Đế Phong bao trọn phần lớn thị trường rồi, muốn phân rõ rạch ròi quan hệ với Cao Phong thì hoàn toàn không có khả năng.
Không hề phóng đại tẹo nào, bây giờ ở thành phố Hà Nội này, cái tên Cao Phong chính là to bằng trời.
Phạm Thanh Nhiên phát tiết một lúc rồi lấy khăn ấm đắp lên bên mặt sưng vù do bị Cao Phong tát, gọi điện thoại cho Phạm An Quốc lần nữa.
“Cha, rốt cuộc cha có làm không?” Phạm Thanh Nhiên đi thẳng vào vấn đề.
“Con đã rời khỏi nhà Cao Phong rồi chứ hả?” Phạm An Quốc lại hỏi ngược lại.
“Vâng.” Phạm Thanh Nhiên vẫn bực bội như trước.
“Con có bị ngu không hả? Con không biết một người đàn ông thấy phiền chán nhất là chuyện như vậy không?” Phạm An Quốc chỉ hận mài sắt không thành kim.
“Con ngu ngốc kiểu gì được? Trên đời này làm gì có còn mèo nào không đi ăn vụng, con không tin Cao Phong có thể chính trực đến thế!”
“Huống hồ con có gì thua kém Kim Tuyết Mai sao? Cho dù là tướng mạo, vóc người hay bối cảnh gia đình, con đều tốt hơn cô ấy!” Phạm Thanh Nhiên hừ một tiếng, nói vô cùng hào hùng, chẳng biết sợ gì.
Phạm An Quốc trầm mặc hai giây, sau đó đột nhiên quát: “Cho dù Cao Phong thực sự muốn ăn vụng thì ai lại đem đồ vụng trộm về nhà chứ hả, con có hiểu không, sao cha cảm thấy con chẳng hiểu lời cha nói gì thế?”
“Chuyện này là con sai, hiểu chửa? Con đã hạ một nước cờ xấu, coi như đã hoàn toàn đắc tội Cao Phong mất rồi.”
Phạm Thanh Nhiên nghe vậy thì im lặng, cô ta vốn dự định đánh liều, được ăn cả ngã về không, sao nghĩ được nhiều như thế.
“Thôi bỏ đi, nếu con không có được anh ấy thì con sẽ hủy hoại anh ấy.” Giọng Phạm Thanh Nhiên vô cùng kịch liệt.
“Con hủy hoại cái gì, còn chẳng thể lay động cậu ấy được đâu.” Phạm An Quốc than thở một câu.
Xem ra có một số việc không thể không cho Phạm Thanh Nhiên biết.
“Sao con lại không làm gì được anh ấy chứ? Con không tin anh ấy dám làm phản, anh ấy muốn lên trời sao chứ!”
“Việt Nam rộng lớn như vậy, nếu như ngay cả anh ấy mà con cũng không xử lý được thì thật đúng là làm trò cười cho người ta.” Phạm Thanh Nhiên vô cùng cố chấp.
“Không đơn giản như con nghĩ đâu.” Phạm An Quốc cau mày nói.
“Con không cần biết có đơn giản hay không đơn giản, bây giờ con chỉ muốn cha đình chỉ trợ giúp cho Cao Phong ngay lập tức.”
“Trước tiên cứ bắt đầu từ các chi nhánh của khối tập đoàn Đế Phong ở từng thành phố, cứ hủy bỏ sự trợ giúp cho bọn họ đi, để Cao Phong biết bản lĩnh của con.” Phạm Thanh Nhiên hừ lạnh một tiếng.
“Không làm được.” Phạm An Quốc vẫn nói như trước.
“Nếu như cha không làm thì con sẽ chết ngay trước mặt cha cho cha coi!” Phạm Thanh Nhiên tiếp tục dùng mánh khóe tự sát.
Cứ tưởng rằng sẽ có thể ép buộc Phạm An Quốc thỏa hiệp nhưng lần này cô ta tính sai rồi.
“Cho dù con chết trước mặt cha thì cha cũng không thể đụng vào cậu ấy.”
“Bởi vì một khi đụng vào Cao Phong thì không chỉ có một mình con chết trước mặt cha, mà cả nhà chúng ta đều phải chết!” Phạm An Quốc hừ lạnh.
Phạm Thanh Nhiên ngây người, nhưng chỉ qua vài giây cô ta lại bật cười ha hả.
“Cha, cha thực sự bị mấy lời của Cao Phong dọa sợ rồi sao? Cái gì mà cả nhà đều phải chết chứ hả, chém gió gì đây, Cao Phong dùng cớ này để uy hiếp cha sao?”
“Con cho cha biết, trừ phi anh ấy muốn đối đầu với cả Việt Nam, nếu không thì anh ấy chắc chắn sẽ không dám động tới chúng ta.”
“Cho dù anh ấy có lá gan này thì anh ấy cũng sẽ không làm vậy, bởi vì một khi anh ấy hành động thì tất cả thủ hạ, vợ con, người thân, bạn bè của anh ấy đều sẽ phải chôn cùng anh ấy!”
Phạm Thanh Nhiên cười khẩy, nghiến răng nghiến lợi mà nói, trong mắt lóe lên sự tàn nhẫn.
Từ yêu sinh hận là sự khinh khủng nhất.
Yêu sâu đậm bao nhiêu thì hận bấy nhiêu.
“Cao Phong không uy hiếp cha, mà là nhà họ Diệp! Nhà họ Diệp đó, con hiểu không?”
Phạm Thanh Nhiên nói ra câu này khiến sắc mặt Phạm Thanh Nhiên thay đổi.
Nhà họ Diệp?
Nhà họ Diệp uy hiếp Phạm An Quốc?
Phạm Thanh Nhiên sửng sốt đúng mười giây, rồi bỗng nhiên hiểu ý ra của Phạm An Quốc.
Trước đó Phạm An Quốc đã nói, đối với chuyện thu hồi sự giúp đỡ của ông ta dành cho Cao Phong thì ông ta nói không tính, ông cụ nhà họ Phạm cũng vậy.