“Ông trời của tôi ơi, năm mươi nghìn? Trăm nghìn sao? Ít nhất phải trăm nghìn!”
“Đám Đức Khánh còn chưa phát hiện ra, lúc này bọn họ đang đối chiến với Liễu Tông Trạch, không chú ý tới phía sau!”
“Gần! Càng gần hơn! Bọn họ xung phong rồi!”
Mọi người đều kinh hãi!
Lúc này tuy bầu trời còn chưa sáng hẳn, nhưng tầm nhìn cũng không thấp.
Ở trong ống nhòm, phía xa có một đám binh sĩ đen xì đi tới, bên bàn tay trái của những binh sĩ này đều đeo bao tay trắng.
Giống như thiên quân vạn mã, nện bước vội vàng, ổn định mà không loạn, không ngừng kéo gần khoảng cách với đám Đức Khánh.
Cuối cùng lúc cách một ngàn mét, bắt đầu khởi xướng tấn công.
“Đó là! Đó là Cao Phong! Tên nhóc này được lắm!”
Ống nhòm của ông Trần đột nhiên thấy rõ một người thanh niên dẫn đầu ở phía trước.
Tay trái của người thanh niên cầm khẩu súng tiểu liên, tay phải giơ cao thanh đao năm thước, ánh mắt lạnh lùng vô tình.
Áo choàng màu đen ở phía sau đón gió bay phấp phới, theo anh chạy, lại càng bám vào chút không khí nghiêm túc.
“Ôi! Đó là giáo quan Phong! Đó là giáo quan Phong!”
“Cậu ấy, quả nhiên là cậu ấy! Bạo loạn ở Cảnh Đông, thực sự do cậu ấy khơi mào!”
“Cậu ấy đến đây! Cậu ấy dẫn theo hơn trăm nghìn binh sĩ trở về rồi!”
“Trò hay! Vở kịch này thật vui!”
Mọi người lập tức kích động, vành mắt ông Trần càng đỏ bừng, ống nhòm chĩa về phía Cao Phong.
“Nhìn thật kỹ đi, nhìn giáo quan Phong làm như thế nào, bảo vệ tôn nghiêm của Việt Nam như thế nào!”
Ông Trần thở dài một tiếng, chậm rãi buông ống nhòm xuống.
Trong lòng mọi người chấn động, đều không nói thêm câu nào, mà ánh mắt nghiêm túc nhìn chiến trường phía xa.
Lúc này, trong khu vực Nam Cương.
Có thêm một trăm hai mươi nghìn binh sĩ đến từ Cảnh Đông gia nhập, nhân số lại tăng lên không ít.
Vốn chỉ có khối tập đoàn Phong Hạo cộng thêm cường đạo Nam Cương, nhân số đều cao tới hơn ba trăm nghìn, lại thêm hơn một trăm nghìn người Cao Phong dẫn tới nữa…
Nhân số trực tiếp vượt qua bốn trăm nghìn người, xông thẳng tới khoảng năm trăm nghìn người!
Hỗn chiến năm trăm nghìn người, đó là cuộc chiến khủng bố tới mức nào?
“Rầm!”
Cao Phong cầm cờ chiến, đột nhiên đâm vào trong đất.
Cờ chiến này cột cờ cao chín mét, phía trên lá cờ có chữ Phong rất to lọt vào tầm mắt.
“Giết cho tôi!”
“Giết sạch người của ông ta, thiêu đốt cờ của bọn họ, đánh tan đại bản doanh của bọn họ!”
Bỗng nhiên Cao Phong vung đao, vung đao chỉ về phía bầu trời, hét to một tiếng.
“Giết! Giết! Giết!”
Hơn trăm nghìn binh sĩ giống như sói đói nhào lên, súng tiểu liên trong tay bắt đầu điên cuồng phun đạn.
Trên gương mặt Liễu Tông Trạch mang theo ý cười khó hiểu.
“Lấy cờ chiến!”
Bên Liễu Tông Trạch, cũng nhanh chóng treo cờ của Phong Hạo lên cao.
“Các anh em, khởi xướng tiến công!”
“Phát động tổng tiến công!”
Hai trăm nghìn binh sĩ Phong Hạo, cũng phát ra tiếng giết rung trời, sau đó giận dữ tiến lên.
“Pằng pằng pằng pằng pằng!”
“Rầm! Rầm! Rầm! Rầm!”
“Giết! Giết! Giết!”
Khu vực Nam Cương, tiếng giết rung trời, súng pháo ngút trời, đinh tai nhức óc.
Tiếng súng, tiếng giết, tiếng kêu thảm thiết, tiếng bước chân, tiếng bom nổ mạnh…
Vô số âm thanh hội tụ lại, vang vọng bên tai mọi người, chỉ trong nháy mắt dẫn đốt nhiệt huyết của mọi người.