Người thanh niên ấy chầm chậm bước ra từ trong màn pháo giấy tiến vào trong tâm mắt của tất cả mọi người.
Sau đó, khi tất cả mọi người đều nhìn rõ khuôn mặt của người thanh niên ấy, cho dù là tiếng vỗ tay reo hò hay là tiếng pháo chào mừng, tất cả đều chợt im lặng.
Cả hội trường có không dưới một trăm khách mời, nhưng lúc này lại im lặng giống như ở nơi không một bóng người.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào khuôn mặt của người thanh niên ấy.
Có kinh ngạc, có chấn động, có nghi ngờ, có kích động, có hưng phấn, có không thể tưởng tượng, có cả khó tin…
Rất nhiều vẻ mặt xuất hiện trên khuôn mặt của rất nhiều người, thân thái khác nhau, cảm xúc trong lòng cũng gân như không giống.
Tất cả mọi người, bao gồm cả Kiều Thu Vân trong đó cũng mở to mắt nhìn chằm chằm người thanh niên này giống như gặp ma vậy.
Quan tân lang này không phải Cao Bằng! Mà là Cao Phong được mọi người đồn là đã chết! “Cậu ta, cậu ta, cậu ta…”
Bàn tay của Kim Nhạc Sơn run rẩy chỉ vào Cao Phong, miệng nói không thành lời.
Mà đám người Kim Văn Khang cũng kinh ngạc sững sờ, đầu óc lập tức cũng rơi vào trạng thái không hoạt động.
Kiêu Thu Vân cũng tỏ vẻ cực kỳ khó tin giống hệt bọn họ, cô ta cứ tưởng ban nãy Kim Tuyết Mai nói Cao Phong trở về chỉ là sự ngoan cố cuối cùng của Kim Tuyết Mai mà thôi.
Nhưng cô ta không ngờ Cao Phong lại thật sự trở về, còn là dùng thân phận tân lang quan trở về nữa.
Thảo nào mà Kim Tuyết Mai không những không tỏ ra đau lòng mà ngược lại còn tỏ ra tràn đầy ngọt ngào hạnh phúc.
Nhưng mà Cao Bằng đâu? Cao Phong chậm rãi bước lên thảm đỏ dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người.
Nhìn mọi người xung quanh với những vẻ mặt khác nhau, khóe miệng của Cao Phong không khỏi nhếch lên đầy thú vị.
Cả hội trường vẫn im lặng như cũ.
Kim Ngọc Hải cúi đầu không nói gì, ánh mắt chất chứa đầy sự hung ác rồi siết chặt con dao trong lòng bàn tay.
Đợi đến sau khi một đôi giày da xuất hiện trong tâm mắt, Kim Ngọc Hải lấy con dao sắc nhọn ra đâm mạnh về phía trước! Ông ta đã đợi khoảnh khắc này từ lâu lắm rồi! “Cao Bằng! Đừng hòng hủy hoại sự trong trắng của con gái tao, mày đi chết đi!”
Kim Ngọc Hải ngẩng phắt đầu dậy đâm mạnh con dao thái trong tay vào lông ngực của người trước mặt.
“Bố?”
Cao Phong kinh ngạc kêu lên.
Nghe thấy giọng nói này, tỉnh thân của Kim Ngọc Hải gặp phải sự chấn động kịch liệt, nhung con dao trong tay đã đâm qua rồi, không còn thời gian để thu về nữa.
Chỉ biết nhìn con dao thái ấy sắp đâm vào lông ngực của Cao Phong! “Bảo vệ cậu Phong!”
Có mấy thanh niên trẻ tuổi mặc đồ đen vốn không biết Kim Ngọc Hải là ai, thấy Kim Ngọc Hải ra tay với Cao Phong bèn không nói không rằng lập tức rút súng, đồng thời không do dự nhằm thẳng vào Kim Ngọc Hải, kéo chốt an toàn của súng chuẩn bị bản.
“Dừng tay! Tất cả dừng tay!”
Cao Phong kinh sợ, không kịp suy nghĩ nhiêu mà nắm chặt lấy cổ tay của Kim Ngọc Hải rồi lại vung mạnh tay, hất họng súng của mấy thanh niên đó đi chỗ khác.
“Pằng păng păng!”
Tiếng súng liên thanh bắn lên trần nhà chấn động, khiến trần nhà thủng lỗ chỗ.
Nếu không phải Cao Phong nhanh mắt nhanh tay, bao nhiêu viên đạn bản người người Kim Ngọc Hải như thế thì cho dù có là thần tiên thì cũng không cứu nổi ông ta.
Nhưng may mà chỉ có kinh sợ chứ không gặp phải nguy hiểm gì.
Nếu không phải Cao Phong đã trải qua rèn luyện từ cuộc thi tranh bá võ giả của thành phố Hải Đông, nâng cao thực lực của mình lên một đẳng cấp mới thì e rằng khi đối mặt với một cục diện như vừa rồi, chắc chắn anh sẽ không thế nào giải quyết một cách nhẹ nhàng được.
Hoặc là anh sẽ bị Kim Ngọc Hải đâm bị thương, hoặc là Kim Ngọc Hải sẽ trúng đạn.
“Phù!”
Hai chị em Kim Tuyết Mai thở phào, trái tim của bọn họ như sắp vọt ra ngoài trong khoảnh khắc vừa rồi.
Mà lúc này, mấy trăm người có mặt trong hội trường nghe thấy tiếng súng cũng bừng tỉnh sau cơn chấn động.