Giống như một con sói cô đơn, cởi xuống tất cả khôi giáp, một mình ngẩn người.
Tay trái cầm điếu thuốc, tay phải cầm rượu, nhìn vô cùng thê lương.
“Những mong người vẫn an lành, nghìn trùng cùng ngắm trăng thanh đêm nay…”
“Ha ha.”
Cao Phong mở chai rượu, chậm rãi giơ cao với ánh trăng, sau đó ngửa đầu uống cạn.
Ánh trăng ở chân trời nhìn rất gần, lại như rất xa.
Giống như tình cảm chân thành của Cao Phong, rõ ràng là có thể gặp được, nhưng không rõ tung tích.
Cảm xúc trong lòng Cao Phong, có bực tức, có phẫn nộ, có không cam lòng, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
“Rầm! Rầm!”
Rượu vào yết hầu, vô cùng cay.
“Có lẽ từ rất xa xưa hay chỉ mới vừa hôm qua, ở nơi này hay bờ bên kia.”
“Đường dài trắc trở bao vui buồn ly hợp, người đến rồi người lại đi.”
Bỗng nhiên có tiếng nhạc truyền tới, tiếng nhạc trầm lắng, từ đằng xa truyền tới.
Động tác của Cao Phong dừng lại, chậm rãi bỏ rượu xuống, nhìn về phía truyền tới tiếng nhạc.
Mấy câu ca từ này, khiến anh sinh ra chút đồng cảm.
“Dũng cảm mà sống tiếp, không có hào quang của thần linh, chúng ta vẫn sống bình phàm, trái tim tan vỡ mới nhận ra tiếc nuối…”
Lại có một câu hát truyền tới, Cao Phong chậm rãi đứng thẳng người, nhìn về phía bên kia.
Rất nhanh, Kim Vũ Kiên dáng người cao gầy và Cao Tử Hàn dáng người nhỏ xinh chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt của Cao Phong.
“Anh rể.”
“Anh Kình Thiên.”
Hai cô gái cầm di động, kêu lớn với Cao Phong.
“Hai em đến rồi à.”
Cao Phong nhẹ nhàng gật đầu, sau đó ngồi xuống lần nữa.
Mà di động trong tay Kim Vũ Kiên, vẫn đang không ngừng phát nhạc.
“Sinh mệnh đằng đẵng nhưng cũng ngắn ngủi, nhịp đập trái tim vẫn lan dài như những cây leo, nguyện đương đầu chiến đấu với nguy hiểm, dù có chìm đắm trong u tối hay vực sâu!”
“Khuôn mặt có dính đầy bùn đất, dù không có hào quang của thần linh, vẫn bình phàm nắm chặt lấy tay nhau!”
Nghe đến đó, bỗng nhiên Cao Phong nắm chặt tay, chậm rãi ngửa đầu nhìn trăng rằm trên bầu trời.
“Đúng vậy, mình không có hào quang của thần linh, mình chỉ là một người phàm tục, mình chỉ có thể nắm chặt lấy bình phàm!”
Cao Phong cười tự giễu thở dài một hơi.
Kim Vũ Kiên và Cao Tử Hàn chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Cao Phong, một trái một phải ôm lấy cánh tay Cao Phong, im lặng làm bạn với anh.
“Anh rất vô dụng đúng không?”
“Anh ngay cả người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ được, anh ngay cả cho các em tự do thoải mái đi dạo phố cũng không có.”
“Bình thường! Bình thường thật tốt, ngay cả chuyện đi dạo phố rất bình thường, anh cũng không thể cho các em, anh thật vô dụng.”
Cao Phong mở chai rượu lại uống ực một ngụm, nói ra những lời khiến Kim Vũ Kiên và Cao Tử Hàn đều đau lòng.
“Anh rể, con đường này, cho dù gian nan cỡ nào, bọn em đều đi cùng anh.”
“Anh Kình Thiên, còn có em nữa! Cho dù người khác như thế nào, cho dù thế sự xoay vần, anh đều có bọn em.”
“Chúng em đều không trách anh, chị Tuyết Mai cũng sẽ không trách anh, vì anh đã dùng hết khả năng bảo vệ bọn em, dùng hết toàn lực cho bọn em cuộc sống tốt nhất.”
“Nhưng có một số việc, anh cũng bất lực, anh đã rất cố gắng, rất cố gắng rồi.”
Kim Vũ Kiên và Cao Tử Hàn vỗ nhẹ lên lưng Cao Phong, không ngừng an ủi.
Cao Phong hít sâu một hơi, sau đó ngừng thở, khoảng một phút sau, anh mới thở dài một hơi.
“Anh không sao, không cần lo cho anh.”
“Lời nói của Gorden, anh sẽ không tin hoàn toàn.”
“Tuyết Mai, anh nhất định sẽ tìm được cô ấy.”