“Tình hình thế này là do kế hoạch của tôi không thể hoàn thành, nếu như nó hoàn thành thì dù là nhà họ Diệp tôi cũng không sợ.” Người đàn ông trung niên cười lạnh, trên mặt vẫn là vẻ khinh thường.
“Một mình Cao Phong thì không đủ để làm hoang mang cho chúng tôi, vấn đề là liệu hôm nay Diệp Thiên Long có ra tay hay không?”
“Dù sao thì Kim Tuyết Mai cũng là con gái của cô gái đó.” Ông cụ nhà họ Đặng khẽ nhíu mày.
“Ông cả, nhà họ Diệp có lỗi với chúng tôi trong chuyện đó, bọn họ lấy tư cách gì ra tay?”
“Yên tâm đi, ông cụ nhà họ Diệp sẽ quản lý Diệp Thiên Long, dù ông tôi có muốn ra tay thì ông cụ nhà họ Diệp cũng sẽ không ủng hộ.” Giọng người đàn ông trung niên đó cực kì tự tin, như thể gã tôi đã nắm trong tay hết tất cả mọi thứ rồi ấy.
Ông cụ nhà họ Diệp khẽ gật đầu, sau đó nói: “Để đề phòng chuyện bất trắc xảy ra, tôi phải chuẩn bị thêm một vài thứ.”
Ông tôi vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra, nhìn thời gian.
“Tôi ra đằng sau xem thử cô tôi đã tỉnh lại chưa.”
“Nói tóm lại, những chuyện tôi muốn biết đó nhất định phải hỏi cho bằng được.” Nói xong thì ông tôi dẫn theo một người làm, cất bước rời khỏi đó.
Tất cả những người còn lại của nhà họ Đặng bắt đầu bàn tán, nhắc tới Cao Phong với vẻ khinh thường và không thèm để ý như trước.
Dù sao thì bọn họ cũng đã chuẩn bị hết tất cả mọi thứ chu đáo rồi.
Nếu nhà họ Đặng đã dám bắt Kim Tuyết Mai thì tất nhiên phải cân nhắc đến những vấn đề khác.
Sân sau nhà họ Đặng, sau một phòng nhỏ.
Nơi đó người đến người đi cực kì tấp nập, có cả mấy bác sĩ mặc áo blouse trắng đang quan sát gì đó trên thiết bị.
“Vẫn chưa tỉnh ư?” Ông cụ nhà họ Đặng nhíu mày đi tới hỏi mọi người.
“Báo cáo ông cả, vẫn chưa tỉnh.” Một bác sĩ vội vàng trả lời.
Ông tôi nhíu mày đi tới chỗ giường bệnh nhìn người đang nằm trên đó, người ấy cũng không phải là ai xa lạ, chính xác là Kim Tuyết Mai!
Bấy giờ, sắc mặt Kim Tuyết Mai tái nhợt, lẳng lặng nằm trên giường và vẫn còn trong trạng thái hôn mê.
Thế nhưng dù có ở trạng thái đó thì vẻ đẹp của cô vẫn không thể giấu đi đâu được.
“Tại sao lại thế này? Tại sao lại hôn mê lâu như thế?”
“Chắc là tác dụng của thuốc gây mê sẽ không mạnh đến thế đâu nhỉ?” Ông cụ nhà họ Đặng nhíu mày hỏi.
“Ông cả…”
“Người dẫn đội tiêm cho cô ấy hai mũi thuốc gây mê nên thời gian hôn mê lâu hơn bình thường…” Bác sĩ đí giật mình rồi vội vàng giải thích.
“Hai mũi?” Ông cụ nhà họ Đặng sững người, nhưng cũng không suy nghĩ gì nhiều.
Kim Tuyết Mai là người khỏe mạnh nên ông tôi không hề lo lắng.
Ông tôi muốn Kim Tuyết Mai tỉnh lại sớm vì ông tôi có chuyện cần hỏi cô thôi.
“Lại còn mang thai, ha ha.”
Ông cụ nhà họ Đặng nhìn lướt qua bụng Kim Tuyết Mai, không nhịn được cười lạnh.
“Ông cả, hai châm gây tê đó đều được ghim vào bụng cô ấy.”
“Bây giờ vẫn chưa biết liệu nó có ảnh hưởng gì đến thai nhi trong bụng cô ấy hay không.” Bác sĩ cẩn thận nhắc nhở một câu.
“Ảnh hưởng ư? Chết luôn đi là tốt nhất.”
Ông cụ nhà họ Đặng hừ lạnh, nói: “Chờ hôm nay tôi dẹp yên Cao Phong rồi lại trở về giải quyết cô tôi.”
Nói xong lời đó thì ông cụ nhà họ Đặng xoay người sang chỗ khác, tự đi bưng một thau nước rồi đi thẳng đến giường bệnh.
“Ông cả, cô ấy… Cô ấy là phụ nữ mang thai…” Bác sĩ vẫn không nỡ, kiềm lòng không đặng khuyên ngủ đôi câu.
“Đứng lên.”
Ông cụ nhà họ Đặng khẽ nhíu mày, một thau nước bị hất lên mặt Kim Tuyết Mai.
“Ào!”
Thau nước đó không hề nương tay một chút nào, nhanh chóng xối ướt cả mặt và nửa người trên của Kim Tuyết Mai.
“Ưm…”
Kim Tuyết Mai bị dội nước lạnh lập tức mở bừng hai mắt, thở hổn hển như thể vừa tỉnh dậy từ cơn ác mộng.
“Các người… Các người là ai?”