Kim Tuyết Mai thật sự không tài nào hiểu nổi. Còn Kiều Thu Vân thì Kim Tuyết Ngọc không nhịn được cúi đầu.
“Chị… Em…” Kim Tuyết Ngọc sửng sốt, sau đó lắp bắp nói.
“Sao vậy? Chúng ta là người một nhà cơ mà, có gì không thể nói với chị?” Kim Tuyết Mai xóa má Kim Tuyết Ngọc hỏi. Lúc này trông cô như chị gái tri kỷ, khiến Kim Tuyết Ngọc cảm thấy rất ám. Nhưng cô càng làm vậy thì Kim Tuyết Ngọc càng khó chịu hơn.
“Chị à, em chỉ cảm thấy, em không muốn… không muốn quấy rầy cuộc sống của chị với anh rể… Lúc trước em từng nói với chị, cho nên em…” Kim Tuyết Ngọc ngập ngừng, mặc dù không nói hết câu, nhưng Kim Tuyết Mai đã hiểu ý của cô ta.
Trước kia, Kim Tuyết Ngọc từng nói hết tâm sự cho Kim Tuyết Mai. Hồi đó Cao Phong ở thị trấn Biển Đông, mọi người đều cho rằng Cao Phong không còn nữa, Kim Tuyết Ngọc cũng hiểu nhầm Cao Phong đã chết, thế nên cô ta không hề che giấu tình cảm của mình mà nói với Kim Tuyết Mai rằng cô ta cũng thích Cao Phong. Song không ngờ Cao Phong vẫn còn sống, dẫn đến Kim Tuyết Ngọc rất xấu hổ.
Tuy nhiên cô ta đã suy nghĩ rất lâu. Suy cho cùng thì Kim Tuyết Mai là chị gái mình, chỉ cần còn quan hệ này thì họ vẫn có thể chung sống với nhau dưới thân phận là người nhà. Không hy vọng xa vời gì, chỉ mong có thể được ở gần nhau, đó là tất cả nguyện vọng của Kim Tuyết Ngọc. Nhưng sau này mới biết Kim Tuyết Mai lại không phải là con gái ruột của Kiều Thu Vân và Kim Ngọc Hải. Nói cách khác, cô ta và Kim Tuyết Mai không phải là chị em ruột. Thế là mối quan hệ vi diệu này đã bị phá vỡ. Kim Tuyết Ngọc càng nghĩ càng cảm thấy vị trí của mình rất lúng túng, cho nên cô ta quyết định không đến Đà Nẵng, để tránh ảnh hưởng tới cuộc sống của Cao Phong và Kim Tuyết Mai.
Kim Tuyết Mai khẽ nhíu mày, nhìn Kim Tuyết Ngọc cúi đầu im lặng, trong lòng bỗng cảm thấy đau lòng. Cô tự hỏi lòng mình, bất cứ người phụ nữ nào cũng không mong một cô gái khác san sẻ người đàn ông mà mình yêu. Song dáng vẻ của Kim Tuyết Ngọc lại khiến Kim Tuyết Mai vô cùng đau lòng.
Chung quy từ trước tới giờ, cô vẫn luôn coi Kim Tuyết Ngọc là em gái ruột của mình, hai người đã chung sống với nhau hai mươi mấy năm, thậm chí còn lâu hơn cả thời gian chung sống với Cao Phong. Dù không phải là chị em ruột, nhưng lại thân hơn cả chị em ruột. Tình cảm này sao có thể dễ dàng dứt bỏ?
“Tuyết Ngọc, chị nghĩ em suy nghĩ nhiều rồi, thực tế chuyện không phức tạp như vậy đâu. Chẳng phải em đã từng nói chỉ cần chúng ta chung sống cùng một nhà là đủ rồi sao? Sao bây giờ lại…” Nói tới đây, cô bỗng dừng lại, bởi vì trong khoảnh khắc, cô chợt cảm thấy mình thật ích kỷ.
Kim Tuyết Ngọc còn trẻ trung phơi phới, tại sao lại cứ phải ở bên cạnh mình và Cao Phong? Điều đó thật không công bằng với em ấy! Rõ ràng em ấy có thể đi tìm hạnh phúc riêng, nhưng lại bị trói buộc với tương lai mờ mịt… Điều đó thật tàn nhẫn đối với bất cứ một cô gái nào.
Trong lòng Kim Tuyết Mai rất phức tạp. Muốn trách thì chỉ có thể trách Cao Phong quá vĩ đại. Chỉ cần là con gái bình thường đều sẽ không nhịn được rung động trước anh ấy.
“Chị đừng nói nữa. Chờ chị rời đi, em sẽ sống ở đây, khi nào nhớ anh chị thì em sẽ đến đó thăm anh chị. Có lẽ ngày nào đó em muốn ra ngoài đi dạo, em sẽ đi du lịch, tìm kiếm hạnh phúc thuộc về em.” Kim Tuyết Ngọc bỗng bật cười, còn an ủi Kim Tuyết Mai.
Kim Tuyết Mai bình tĩnh nhìn Kim Tuyết Ngọc, trong lòng tràn đầy cảm xúc phức tạp. Mọi người đều rời đi, bỏ mặc một mình Kim Tuyết Ngọc sống ở đây cô đơn sao…
“Hay là chị cũng không đi nữa, chúng ta ở lại đây sinh sống? Chị sẽ nói với Cao Phong, chắc chắn anh ấy sẽ không từ chối.” Kim Tuyết Mai im lặng hồi lâu rồi đưa ra quyết định rất lớn.
“Không được!” Kiều Thu Vân và Kim Tuyết Ngọc đồng thanh kêu lên. Họ sẽ không đồng ý với suy nghĩ này của Kim Tuyết Mai.
“Chị, chị với anh rể phải sống với nhau chứ! Chẳng phải hai người muốn được ở bên nhau sao? Anh rể cố gắng bao lâu nay chính là vì cho chị một danh phận, để chị có thể danh chính ngôn thuận đặt chân lên đảo nhà họ Cao. Anh ấy đã chịu bao nhiêu cực khổ, vượt qua mọi chông gai chỉ vì đạt được mục tiêu này, sao chị có thể làm anh ấy thất vọng? Chị đừng quan tâm em, em có thể tự chăm sóc bản thân mình.” Kim Tuyết Ngọc tiến lên nắm tay Kim Tuyết Mai, nghiêm túc nói.
Kim Tuyết Mai thở dài, không biết nên nói gì cho phải, trong lòng vô cùng rối rắm.
“Tuyết Mai, mẹ… mẹ cũng không đi đâu. Con nói không sai, trước kia mẹ muốn nịnh bợ, muốn nhờ cậy nhà họ Cao, nằm mơ cũng muốn được bước lên đảo nhà họ Cao. Chung quy có thể lôi kéo quan hệ với nhà họ Cao ở Đà Nẵng chính là chuyện làm rạng danh dòng họ. Chẳng qua đó đã là chuyện quá khứ rồi, bây giờ mẹ đã nghĩ thoáng.” Kiều Thu Vân nắm tay Kim Tuyết Mai, tay còn lại đặt lên mu bàn tay cô.
Ngày xưa, ước mơ lớn nhất của Kiều Thu Vân là được bước vào vùng biển nhà họ Cao dưới danh hiệu mẹ vợ của con cháu nhà họ Cao, sau đó trở lại nhà họ Kiều, cho đám người kia nhìn thấy Kiều Thu Vân rời khỏi họ có phải là sẽ sống tốt hơn hay không. Từ khi Kiều Thu Vân còn rất nhỏ, chấp niệm này đã ăn sâu trong đầu bà ta. Sau này trải qua hiện thực giày vò, chấp niệm ấy càng ngày càng lớn, cuối cùng mọc rễ nẩy mầm, biến thành cổ thụ che trời, đồng thời che khuất lý trí của Kiều Thu Vân.
Tuy nhiên bây giờ, mọi chuyện đều đã thay đổi. Thông qua hành vi của Cao Phong cùng với những câu nói của anh, thậm chí sự rộng lượng tha thứ, quan trọng hơn nữa là nhân sinh quan của Cao Phong… Tất cả đã hoàn toàn lật đổ chướng ngại trong lòng Kiều Thu Vân, cùng với xoa dịu oán hận thời niên thiếu của bà ta.
“Chủ tịch Lê, ông đứng lên đi, tôi không trách ông.” Cao Phong gật đầu, đỡ Vũ Hoàng Lê đứng dậy. Vũ Hoàng Lê trầm ngâm một lát, không kháng cự mà thuận thế được Cao Phong đỡ lên.
“Còn thằng con khốn khiếp này, cậu Phong cứ để cho nó nói đi.” Nói xong câu này, Vũ Hoàng Lê bèn đi sang một bên, bỏ mặc Vũ Hoàng Minh quỳ trên sàn nhà.
Chương 3007
Cao Phong khẽ gật đầu, cúi xuống nhìn Vũ Hoàng Minh, vẻ mặt rất phức tạp. Chung quy Vũ Hoàng Lê không hề sai, hồi ở thị trấn Biển Đông còn từng giúp mình rất nhiều lần, nhưng Vũ Hoàng Minh thì lại từng là kẻ thù của mình. Kim Tuyết Mai suýt nữa bị hủy hoại trong tay cậu ta, điều này đã xúc phạm tới vảy ngược của Cao Phong.
“Anh Phong, nếu anh chịu tha thứ cho những hành vi trước kia của tôi thì hôm nay tôi xin thề độc, từ nay về sau sẽ làm trâu làm ngựa cho anh Phong để trả lại tội nghiệt trước kia. Anh bảo tôi đi hướng đông, tôi sẽ không bao giờ đi hướng tây, lên núi đao xuống biển lửa cũng không chối từ.” Vũ Hoàng Minh ngẩng đầu lên, ánh mắt nghiêm túc nhìn Cao Phong. Đồng thời trong lòng lại hơi phức tạp.
Đừng nói lúc này Vũ Hoàng Minh đã không còn thù hận lúc trước, cho dù vẫn còn thì làm được gì đây? Hiện nay Cao Phong đã khống chế thành phố Hà Nội, thị trấn Biển Đông và Đà Nẵng. Ba thành thị trong tay, còn dựa hơi nhà họ Diệp ở thủ đô, nắm giữ mười vạn lính tinh nhuệ, lực lượng cỡ này, dù cho Vũ Hoàng Minh thêm mười lá gan cũng không dám oán hận Cao Phong. Thế nên cậu ta chỉ có thể cúi đầu.
“Lúc trước tôi suýt nữa giết cậu, cậu không hận tôi sao?” Cao Phong trầm ngâm mấy giây, tò mò hỏi Vũ Hoàng Minh.
“Hận chứ! Lúc trước tôi thật sự hận! Ngay khi tôi vừa tỉnh dậy, Cao Anh Hạo đã sai người nói với tôi rằng nhà tôi đã bị giết chết hết, tất cả đều do anh ra tay. Cho nên tôi thề nhất định phải giết anh để trả thù cho người nhà tôi.” Vũ Hoàng Minh thành thật nói hết những lời từ tận đáy lòng. Chẳng qua lúc trước, mối thù của cậu ta là vì Cao Phong chẳng những muốn giết cậu ta mà còn làm hại cả người nhà cậu ta. Cho nên Vũ Hoàng Minh chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống Cao Phong. Mãi tới khi Vũ Hoàng Lê xuất hiện, hơn nữa nói cho cậu ta biết rõ mọi chuyện, Vũ Hoàng Minh mới hoàn toàn nguôi ngoai. Thì ra Cao Phong chưa từng đụng vào người nhà mình, người nhà mình vẫn sống khỏe mạnh. Thậm chí Vũ Hoàng Lê còn gây dựng lại tập đoàn Vương thị ở thành phố Hà Nội dưới sự trợ giúp của Cao Phong. Cuối cùng Vũ Hoàng Minh đã hiểu, Cao Anh Hạo chỉ coi mình là quân cờ mà thôi.
Nghe đến đây, Cao Phong cũng lắc đầu cười khẽ. Để giết chết mình, Cao Anh Hạo đúng là suy nghĩ mọi cách, thủ đoạn ùn ùn. Nhưng anh ta tính kế đủ đường, cuối cùng vẫn rơi vào kết cục chết không toàn thây.
“Vậy bây giờ cậu nghĩ thế nào?” Cao Phong chắp tay sau lưng hỏi.
“Trước kia tôi đụng vào chị Tuyết Mai, vốn đã đáng chết vạn lần, cho nên anh muốn giết tôi cũng là điều đương nhiên. Tôi còn cơ hội sống, thậm chí được gặp lại người nhà, bây giờ trong lòng tôi chỉ tràn đầy biết ơn. Anh Phong, bất kể anh tin hay không, dù sao về sau anh cứ xem biểu hiện của tôi đi.” Vũ Hoàng Minh ngẩng đầu lên, ưỡn thẳng lưng, chân thành đối diện với Cao Phong. Cao Phong chắp tay sau lưng cúi đầu nhìn Vũ Hoàng Minh. Hai người đối diện tầm nửa phút, Cao Phong mới thu hồi tầm mắt.
“Được rồi, vậy thì huề nhau.” Cao Phong nhẹ nhàng gật đầu, sau đó khoát tay ngồi xuống ghế.
Vũ Hoàng Lê thở phào nhẹ nhõm, vội tiến lên rồi lại quỳ xuống: “Cậu Phong, cảm ơn sự rộng lượng của cậu. Từ nay về sau tập đoàn Vương thị chính là của cậu, mạng sống của hai cha con Vũ Hoàng Lê chúng tôi cũng là của cậu.” Vừa dứt lời, hai cha con Vũ Hoàng Lê cùng nhau dập đầu ba cái. Chuyện này coi như bỏ qua.
“Đứng dậy đi.” Cao Phong khoát tay, thuận miệng nói.
“Vâng.” Hai người đứng dậy, giọng nói vô cùng cung kính. Sau đó ba người còn nói với nhau mấy câu, Vũ Hoàng Lê mới dẫn Vũ Hoàng Minh rời khỏi phòng.
“Cha à, trước kia con sai rồi.” Mãi tới khi đã cách xa phòng của Cao Phong, Vũ Hoàng Minh bỗng nhiên thở dài.
“Ai cũng có thời trẻ tuổi ngông nghênh, cậu Phong chịu cho chúng ta cơ hội, chúng ta phải nắm thật kỹ.” Vũ Hoàng Lê cũng thở dài.
“Vâng, con hiểu!” Vũ Hoàng Minh gật đầu thật mạnh.
Trong phòng, sau khi hai cha con họ Vương rời đi, Cao Phong ngồi yên lặng thật lâu, cảm xúc càng bình thản, càng thoải mái. Chuyện phiền lòng giống như từng lớp khăn ướt dán lên mặt anh, mà bây giờ mỗi khi giải quyết xong một chuyện, một lớp khăn ướt sẽ bị lấy ra, cuối cùng cũng sắp lấy được hết. Cảm giác như gió mát thổi tới thật sự làm cho người ta thoải mái.
Bên tay Cao Phong đặt một ly trà thơm, hút thuốc lá cao cấp mà Diệp Thiên Long gửi tặng, lười biếng tựa lưng vào ghế dựa. Giờ khắc này, Cao Phong không khỏi nảy sinh cảm giác winner của cuộc đời. Thỉnh thoảng anh cũng muốn được đắc ý như thế này một lần.
“Chắc khối tập đoàn Đế Phong không còn tai họa ngầm nào nữa.” Cao Phong bắn rơi tàn thuốc, khẽ lẩm bẩm.
Hiện nay khối tập đoàn Đế Phong có chi nhánh ở không dưới 100 thành thị, có thể được coi là liên minh bách thành. Chi nhánh ở thành phố này đều có liên kết chặt chẽ với nhau, nếu tụ tập lại một chỗ thì sẽ tạo ra sức mạnh rất khủng khiếp. Mà lúc này, những mạch máu kinh tế đó đều nằm trong tay Cao Phong. Chỉ cần anh tùy tiện phất tay, e rằng toàn bộ giới kinh doanh Việt Nam đều sẽ xảy ra động đất dữ dội. Cho nên chỉ cần không phải là kẻ ngốc đều sẽ không nhảy nhót trước mặt khối tập đoàn Đế Phong. Mà những tên ngu ngốc đần độn thì thậm chí không có thực lực xuất hiện trước mặt Đế Phong.
Lại nói tới khối tập đoàn Phong Hạo ở Tam Giác Vàng, không thể nghi ngờ cho dù nó không xưng bá ở Tam Giác Vàng thì cũng là thế lực đứng đầu, có quyền phát ngôn, không ai dám cả gan khinh thường. Cho nên Cao Phong cũng không cần lo lắng cho họ. Mà sau này anh phải nhắc nhở Long Tuấn Hạo khống chế hai mối làm ăn lớn ở đó, nhất là những thứ làm độc hại tới Việt Nam, phải nghiên cứu lưu thông vào trong nước. Diệp Thiên Long ủng hộ mình, không màng tới sự phản đối của mọi người, thế nên mình cũng phải làm chuyện gì đó để đền đáp ông ấy. Cao Phong phải chặt đứt con đường vận chuyển mai thúy từ bên Tam Giác Vàng sang nước mình!
Chương 3008
Cao Phong suy nghĩ rất nhiều chuyện, thuốc lá nhanh chóng đốt hết.
“Kế tiếp là đón Tuyết Mai đến đây, sau đó vận dụng lực lượng của chi nhánh Đế Phong ở trăm thành giúp Tuyết Mai tìm mẹ ruột.” Cao Phong suy nghĩ thật lâu, cuối cùng hạ quyết định. Trước mắt anh chỉ có một vấn đề này, tình thế vô cùng tốt đẹp, khiến người ta tràn đầy phấn chấn.
“Reng reng!” Di động trên mặt bàn bỗng vang lên, Cao Phong lập tức cầm nó lên. Biểu hiện có cuộc gọi tới, gia chủ Thiên Long. Cao Phong sửng sốt, vỗ tay một cái rồi nhanh chóng bắt máy.
“Chủ tịch Lê, ông đứng lên đi, tôi không trách ông.” Cao Phong gật đầu, đỡ Vũ Hoàng Lê đứng dậy. Vũ Hoàng Lê trầm ngâm một lát, không kháng cự mà thuận thế được Cao Phong đỡ lên.
“Còn thằng con khốn khiếp này, cậu Phong cứ để cho nó nói đi.” Nói xong câu này, Vũ Hoàng Lê bèn đi sang một bên, bỏ mặc Vũ Hoàng Minh quỳ trên sàn nhà.
Cao Phong khẽ gật đầu, cúi xuống nhìn Vũ Hoàng Minh, vẻ mặt rất phức tạp. Chung quy Vũ Hoàng Lê không hề sai, hồi ở thị trấn Biển Đông còn từng giúp mình rất nhiều lần, nhưng Vũ Hoàng Minh thì lại từng là kẻ thù của mình. Kim Tuyết Mai suýt nữa bị hủy hoại trong tay cậu ta, điều này đã xúc phạm tới vảy ngược của Cao Phong.
“Anh Phong, nếu anh chịu tha thứ cho những hành vi trước kia của tôi thì hôm nay tôi xin thề độc, từ nay về sau sẽ làm trâu làm ngựa cho anh Phong để trả lại tội nghiệt trước kia. Anh bảo tôi đi hướng đông, tôi sẽ không bao giờ đi hướng tây, lên núi đao xuống biển lửa cũng không chối từ.” Vũ Hoàng Minh ngẩng đầu lên, ánh mắt nghiêm túc nhìn Cao Phong. Đồng thời trong lòng lại hơi phức tạp.
Đừng nói lúc này Vũ Hoàng Minh đã không còn thù hận lúc trước, cho dù vẫn còn thì làm được gì đây? Hiện nay Cao Phong đã khống chế thành phố Hà Nội, thị trấn Biển Đông và Đà Nẵng. Ba thành thị trong tay, còn dựa hơi nhà họ Diệp ở thủ đô, nắm giữ mười vạn lính tinh nhuệ, lực lượng cỡ này, dù cho Vũ Hoàng Minh thêm mười lá gan cũng không dám oán hận Cao Phong. Thế nên cậu ta chỉ có thể cúi đầu.
“Lúc trước tôi suýt nữa giết cậu, cậu không hận tôi sao?” Cao Phong trầm ngâm mấy giây, tò mò hỏi Vũ Hoàng Minh.
“Hận chứ! Lúc trước tôi thật sự hận! Ngay khi tôi vừa tỉnh dậy, Cao Anh Hạo đã sai người nói với tôi rằng nhà tôi đã bị giết chết hết, tất cả đều do anh ra tay. Cho nên tôi thề nhất định phải giết anh để trả thù cho người nhà tôi.” Vũ Hoàng Minh thành thật nói hết những lời từ tận đáy lòng. Chẳng qua lúc trước, mối thù của cậu ta là vì Cao Phong chẳng những muốn giết cậu ta mà còn làm hại cả người nhà cậu ta. Cho nên Vũ Hoàng Minh chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống Cao Phong. Mãi tới khi Vũ Hoàng Lê xuất hiện, hơn nữa nói cho cậu ta biết rõ mọi chuyện, Vũ Hoàng Minh mới hoàn toàn nguôi ngoai. Thì ra Cao Phong chưa từng đụng vào người nhà mình, người nhà mình vẫn sống khỏe mạnh. Thậm chí Vũ Hoàng Lê còn gây dựng lại tập đoàn Vương thị ở thành phố Hà Nội dưới sự trợ giúp của Cao Phong. Cuối cùng Vũ Hoàng Minh đã hiểu, Cao Anh Hạo chỉ coi mình là quân cờ mà thôi.
Nghe đến đây, Cao Phong cũng lắc đầu cười khẽ. Để giết chết mình, Cao Anh Hạo đúng là suy nghĩ mọi cách, thủ đoạn ùn ùn. Nhưng anh ta tính kế đủ đường, cuối cùng vẫn rơi vào kết cục chết không toàn thây.
“Vậy bây giờ cậu nghĩ thế nào?” Cao Phong chắp tay sau lưng hỏi.
“Trước kia tôi đụng vào chị Tuyết Mai, vốn đã đáng chết vạn lần, cho nên anh muốn giết tôi cũng là điều đương nhiên. Tôi còn cơ hội sống, thậm chí được gặp lại người nhà, bây giờ trong lòng tôi chỉ tràn đầy biết ơn. Anh Phong, bất kể anh tin hay không, dù sao về sau anh cứ xem biểu hiện của tôi đi.” Vũ Hoàng Minh ngẩng đầu lên, ưỡn thẳng lưng, chân thành đối diện với Cao Phong. Cao Phong chắp tay sau lưng cúi đầu nhìn Vũ Hoàng Minh. Hai người đối diện tầm nửa phút, Cao Phong mới thu hồi tầm mắt.
“Được rồi, vậy thì huề nhau.” Cao Phong nhẹ nhàng gật đầu, sau đó khoát tay ngồi xuống ghế.
Vũ Hoàng Lê thở phào nhẹ nhõm, vội tiến lên rồi lại quỳ xuống: “Cậu Phong, cảm ơn sự rộng lượng của cậu. Từ nay về sau tập đoàn Vương thị chính là của cậu, mạng sống của hai cha con Vũ Hoàng Lê chúng tôi cũng là của cậu.” Vừa dứt lời, hai cha con Vũ Hoàng Lê cùng nhau dập đầu ba cái. Chuyện này coi như bỏ qua.
“Đứng dậy đi.” Cao Phong khoát tay, thuận miệng nói.
“Vâng.” Hai người đứng dậy, giọng nói vô cùng cung kính. Sau đó ba người còn nói với nhau mấy câu, Vũ Hoàng Lê mới dẫn Vũ Hoàng Minh rời khỏi phòng.
“Cha à, trước kia con sai rồi.” Mãi tới khi đã cách xa phòng của Cao Phong, Vũ Hoàng Minh bỗng nhiên thở dài.
“Ai cũng có thời trẻ tuổi ngông nghênh, cậu Phong chịu cho chúng ta cơ hội, chúng ta phải nắm thật kỹ.” Vũ Hoàng Lê cũng thở dài.
“Vâng, con hiểu!” Vũ Hoàng Minh gật đầu thật mạnh.
Trong phòng, sau khi hai cha con họ Vương rời đi, Cao Phong ngồi yên lặng thật lâu, cảm xúc càng bình thản, càng thoải mái. Chuyện phiền lòng giống như từng lớp khăn ướt dán lên mặt anh, mà bây giờ mỗi khi giải quyết xong một chuyện, một lớp khăn ướt sẽ bị lấy ra, cuối cùng cũng sắp lấy được hết. Cảm giác như gió mát thổi tới thật sự làm cho người ta thoải mái.
Bên tay Cao Phong đặt một ly trà thơm, hút thuốc lá cao cấp mà Diệp Thiên Long gửi tặng, lười biếng tựa lưng vào ghế dựa. Giờ khắc này, Cao Phong không khỏi nảy sinh cảm giác winner của cuộc đời. Thỉnh thoảng anh cũng muốn được đắc ý như thế này một lần.
“Chắc khối tập đoàn Đế Phong không còn tai họa ngầm nào nữa.” Cao Phong bắn rơi tàn thuốc, khẽ lẩm bẩm.
Hiện nay khối tập đoàn Đế Phong có chi nhánh ở không dưới 100 thành thị, có thể được coi là liên minh bách thành. Chi nhánh ở thành phố này đều có liên kết chặt chẽ với nhau, nếu tụ tập lại một chỗ thì sẽ tạo ra sức mạnh rất khủng khiếp. Mà lúc này, những mạch máu kinh tế đó đều nằm trong tay Cao Phong. Chỉ cần anh tùy tiện phất tay, e rằng toàn bộ giới kinh doanh Việt Nam đều sẽ xảy ra động đất dữ dội. Cho nên chỉ cần không phải là kẻ ngốc đều sẽ không nhảy nhót trước mặt khối tập đoàn Đế Phong. Mà những tên ngu ngốc đần độn thì thậm chí không có thực lực xuất hiện trước mặt Đế Phong.
Chương 3009
Lại nói tới khối tập đoàn Phong Hạo ở Tam Giác Vàng, không thể nghi ngờ cho dù nó không xưng bá ở Tam Giác Vàng thì cũng là thế lực đứng đầu, có quyền phát ngôn, không ai dám cả gan khinh thường. Cho nên Cao Phong cũng không cần lo lắng cho họ. Mà sau này anh phải nhắc nhở Long Tuấn Hạo khống chế hai mối làm ăn lớn ở đó, nhất là những thứ làm độc hại tới Việt Nam, phải nghiên cứu lưu thông vào trong nước. Diệp Thiên Long ủng hộ mình, không màng tới sự phản đối của mọi người, thế nên mình cũng phải làm chuyện gì đó để đền đáp ông ấy. Cao Phong phải chặt đứt con đường vận chuyển mai thúy từ bên Tam Giác Vàng sang nước mình!
Cao Phong suy nghĩ rất nhiều chuyện, thuốc lá nhanh chóng đốt hết.
“Kế tiếp là đón Tuyết Mai đến đây, sau đó vận dụng lực lượng của chi nhánh Đế Phong ở trăm thành giúp Tuyết Mai tìm mẹ ruột.” Cao Phong suy nghĩ thật lâu, cuối cùng hạ quyết định. Trước mắt anh chỉ có một vấn đề này, tình thế vô cùng tốt đẹp, khiến người ta tràn đầy phấn chấn.
“Reng reng!” Di động trên mặt bàn bỗng vang lên, Cao Phong lập tức cầm nó lên. Biểu hiện có cuộc gọi tới, gia chủ Thiên Long. Cao Phong sửng sốt, vỗ tay một cái rồi nhanh chóng bắt máy.
“A lô, gia chủ Long?” Cao Phong nói rất khách sáo.
Đầu dây bên kia hơi dừng lại một chút, sau đó giọng nói trầm thấp vững vàng của Diệp Thiên Long vang lên: “Cậu được lắm, tôi không gọi điện thoại cho cậu thì cậu sẽ không chủ động gọi cho tôi đúng không? Bắt đầu lên mặt rồi à?” Giọng nói tràn đầy tức giận. Dù gì ông ta cũng là cha vợ của Cao Phong, mặc dù còn chưa làm rõ, nhưng Cao Phong lại chờ ông ta chủ động gọi điện thoại sao? Cho nên trong lòng Diệp Thiên Long rất khó chịu.
“Khụ… Vừa rồi tôi bận chút việc…” Cao Phong xấu hổ ho khan một tiếng, sau đó giải thích.
“Được rồi, tôi biết cậu bận rộn, sở hữu ba thành phố lớn, còn có mười vạn lính tinh nhuệ phải quản lý cơ mà, người bận rộn nhỉ.” Diệp Thiên Long bĩu môi, thản nhiên nói.
Nghe giọng điệu của ông ta, không hiểu sao Cao Phong lại buồn cười. Ai mà ngờ được trung tướng Long ít nói ít cười lại còn biết giận dỗi chứ? Hành vi của Diệp Thiên Long khiến Cao Phong cảm thấy gần gũi hơn.
“Khụ, gia chủ Long, Cao Phong được như ngày này không thể thiếu sự giúp đỡ của ông, tôi sẽ suốt đời không quên. Mà tôi cũng sắp hết bận rồi, không lâu sau tôi sẽ giải quyết xong mọi chuyện.” Cao Phong sờ mũi, cười nói.
Diệp Thiên Long khẽ gật đầu, sau đó hỏi: “Ngày mai cậu định làm thế nào?”
“Gia chủ Long nói làm thế nào thì chúng ta sẽ làm thế ấy.” Cao Phong trả lời ngay lập tức.
Diệp Thiên Long nhất thời im lặng, sờ cằm thật lâu mới nói: “Có phải cậu… Đã biết chuyện gì đó không? Tôi cứ nghi ngờ là chuyện gì cậu cũng biết.”
Đây là suy nghĩ thật lòng cua Diệp Thiên Long. Ông ta bỗng phát hiện mình không thể nhìn thấu Cao Phong.
“Ha ha, gia chủ Long nói đùa, tôi có biết gì đâu.” Cao Phong xua tay cười khẽ.
Diệp Thiên Long tạm dừng một chút, nói: “Thôi, tôi cứ coi như cậu không biết vậy. Cậu chờ tôi đích thân qua đó, chúng ta gặp mặt bàn chút chuyện.” Nói tới đây, trong lòng Diệp Thiên Long hơi bất an. Sắp được nhận mặt với Kim Tuyết Mai, nhưng lại khiến ông ta nảy sinh cảm giác lo sợ e ngại. Ông ta đang sợ, sợ Kim Tuyết Mai không thể tiếp thụ, thậm chí không chịu nhận mình là cha. Chẳng qua Diệp Thiên Long đã cân nhắc rất lâu, không thể tiếp tục kéo dài thêm nữa. Tuyên bố chuyện này ngay trên lễ cưới của Cao Phong với Kim Tuyết Mai chính là phù hợp nhất.
“Vâng, lúc đó tôi sẽ chờ gia chủ Long đến dự trên đảo nhà họ Cao.” Cao Phong cười khẽ, trong lòng cũng tràn đầy mong chờ. Số người có thể mời Diệp Thiên Long đến dự lễ cưới, e rằng khắp đất nước này cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi.
“Được, có cần tôi cung cấp giúp đỡ gì không?” Diệp Thiên Long gật đầu hỏi.
Nghe vậy, Cao Phong sửng sốt, xua tay muốn từ chối. Đoàn xe rước dâu mấy ngàn con siêu xe đã chuẩn bị xong, còn nhân viên rước dâu thì lại càng có vô số người để lựa chọn. Cho nên anh thật sự không cần Diệp Thiên Long giúp đỡ. Tuy nhiên không chờ anh từ chối, Diệp Thiên Long lại nói một câu khiến anh thành thật ngậm miệng.
“Để tôi ngẫm lại xem cậu còn thiếu gì, Dương Bình nói cậu đã chuẩn bị xong đoàn xe rước dâu rồi đúng không? Còn thứ khác thì sao? Máy bay trực thăng? Máy bay chiến đấu? Xe tăng? Bên đường đương nhiên phải nổ pháo, lúc đó tôi sẽ xử lý giấy xin phép cho cậu, các cậu cứ nổ pháo thoải mái. Tuy nhiên tôi nghĩ chúng ta phải làm gì đó thật đặc sắc, pháo không có khí thế, tôi sẽ phái một liên đội đến đó, mỗi người được phân phát ba trăm viên đạn. Cậu thấy thế nào?” Lúc này Diệp Thiên Long rất giống một đứa trẻ được phát giấy khen nên đang suy nghĩ sẽ đi chơi ở đâu, không ngừng phấn khởi nói. Cảm giác bất an khẩn trương hòa lẫn chút mong chờ này thật sự khiến người ta dở khóc dở cười.
“Ông… Ông nói gì?” Cao Phong chớp mắt, run giọng hỏi lại. Máy bay trực thăng? Máy bay chiến đâu? Má ơi… Đây chính là sự giúp đỡ của Diệp Thiên Long sao?
“Sao vậy? Cậu chê ít hả? Nếu còn chưa đủ thì hay là để tôi mặt dày hỏi thăm các đồng nghiệp cũ, cần tôi lấy mấy chiếc máy bay tiêm kích xung phong không?” Nghe thấy giọng Cao Phong là lạ, Diệp Thiên Long vội vàng hỏi.
Cao Phong suýt nữa không phun cả nước trà, vẻ mặt đầy hoảng sợ. Ngay cả máy bay tiêm kích cũng có ư?
Chương 3010
“Có… Có tàu ngầm không?” Cao Phong ngơ ngác hỏi.
“Đương nhiên phải có chứ! Cậu đừng nói, đoạn đường từ bờ biển đến đảo nhà họ Cao của cậu đúng là cần dùng tàu ngầm! Lát nữa tôi sẽ liên lạc với ngành hải quân ở Đà Nẵng, nhìn xem có thể thuyên chuyển mấy con tàu ngầm không.” Diệp Thiên Long sờ trán, nghiêm túc nói.
Vẻ mặt Cao Phong vô cùng phấn kích, anh cảm thấy thế giới của mình sắp sụp đổ. Diệp Thiên Long làm vậy khác nào mượn việc công làm việc tư?
“Gia chủ Long, ông làm vậy có được không?” Cao Phong hít sâu một hơi rồi hỏi.
“Sao lại không được?” Diệp Thiên Long nhíu mày.
Bốc đồng ư? Bốc đồng là được rồi.
“Ông đây chinh chiến mười năm, huân chương có thể đeo kín trước ngực sau lưng, trên người có mấy chục vết thương do súng đạn! Ngày nay Tuyết Mai gả chồng, tôi bốc đồng một lần thì có sao? Ai dám không phục?” Diệp Thiên Long vô cùng kiêu ngạo, rất có khí phách.
“Nhưng gia chủ Long, tôi không phải là đi đánh nhau. Lúc tôi đánh Cao Anh Hạo, sao ông không nói sẽ cho tôi mượn xe tăng? Xin ông tổng cộng 900 viên đạn pháo, ông còn giảm bớt xuống còn hơn 100 viên…” Nhắc đến đây, trong lòng Cao Phong lại oán hận.
Diệp Thiên Long xấu hổ hắng giọng: “Cái đó khác. Xe tăng có thể làm, nhưng bắn đại bác thì lại là chuyện khác. Bọn tôi dùng chút thì không sao, nhưng cậu lấy đi bắn nhau thì đương nhiên là không được. Bốc đồng cũng phải bốc đồng trong phạm vi cho phép, tôi nghĩ cậu cũng hiểu được điều đó.” Diệp Thiên Long nghiêm túc giải thích.
“Được rồi, tôi đã hiểu.” Cao Phong gật đầu.
Diệp Thiên Long trầm tư mấy giây, sau đó nói: “Tôi suy nghĩ xem nên thu xếp như thế nào, cậu làm việc của cậu đi. Tôi còn một yêu cầu nữa, phải làm cho gọn gàng dứt khoát, rõ ràng rành mạch.”
“Không thành vấn đề.” Cao Phong mỉm cười, lập tức đồng ý.
Hai người đều cúp máy rồi vội vàng đi làm việc của mình.
Hôm sau, lại là một ngày trời nắng đẹp hiếm gặp. Tại một nơi nhiều mưa như Đà Nẵng, thời tiết liên tục mấy ngày trời quang nắng đẹp thực sự không thường thấy. Mặt trời rực rỡ trên cao, gió biển từ từ thổi nhẹ, lướt qua mặt người, khiến người ta như đắm mình trong gió xuân, cảm xúc cũng trở nên thoải mái.
Hôm nay, Đà Nẵng vô cùng náo nhiệt. Các tinh anh và ông lớn trong các lĩnh vực ngành nghề hôm nay đều dừng công việc trên tay, xử lý đoàn xe rước dâu của Cao Phong.
Bắt đầu từ mười giờ sáng, đã có từng chiếc siêu xe xếp hàng dài tiến đến bờ biển Đà Nẵng. Hôm nay đám Long Tuấn Hạo không mấy bận rộn. Những thứ vốn do họ chuẩn bị đã được các ông lớn xử lý rõ ràng. Họ chỉ cần ra bờ biển chỉnh lại hướng đi của đoàn xe, thu xếp thành viên cho đội rước dâu là được. Có thể nhận thấy mỗi người đều rất để bụng tới chuyện này.
Lúc này, Cao Phong đứng bên bờ hòn đảo nhìn mọi người bận rộn. Từng chiếc cano lái từ xa đến đây, hoặc là từ đảo qua bên bờ bên kia, nối liền không dứt. Nhóm Long Tuấn Hạo phụ trách đội ngũ rước dâu, cho nên chuyện bên này không cần họ nhúng tay.
Lâm Vạn Quân dẫn người hầu nhà họ Cao đi qua đi lại giữa bốn hòn đảo lớn. Bốn hòn đảo lớn cộng thêm đảo trung tâm củ nhà họ Cao đều phải giăng đèn kết hoa, treo hoa đỏ thẫm vui mừng. Chuyện này giao cho Lâm Vạn Quân xử lý, Cao Phong rất yên tâm. Cao Phong mặc bộ đồ rộng rãi thoải mái ngồi bên bờ nhìn bờ biển phương xa, lấy điện thoại ra gọi cho Long Chí Minh.
“A lô? Chủ tịch Chí Minh. Đà Nẵng, vùng biển nhà họ Cao, ngày mai các chú phải đến đấy. Tôi sẽ đón Tuyết Mai đến đây, các chú chuẩn bị một chút. Tạm thời đừng nói với cô ấy, tôi muốn cho cô ấy một bất ngờ.” Cao Phong liên tục nói, không che giấu sự mong chờ của mình.
“Ha ha, cậu Phong, chúng tôi chờ điện thoại của cậu từ lâu rồi đây.” Long Chí Minh cười hào sảng, lập tức đồng ý. Đối với người ở thành phố Hà Nội như họ, thực tế họ càng coi trọng lễ cưới của Cao Phong và Kim Tuyết Mai. Suy cho cùng thì mấy người họ đã tận mắt chứng kiến hai vợ chồng Cao Phong bước từng bước một cho tới ngày hôm nay. Người ở Đà Nẵng, người ở Biển Đông, thậm chí bao gồm cả Diệp Thiên Long ở thu đô đều không biết Cao Phong và Kim Tuyết Mai từng trải qua bao nhiêu gian khổ. Nhưng người ở Hà Nội lại biết. Ngày nay có thể tận mắt chứng kiến hai người tu thành chính quả, cảm giác này khiến người ta mất bình tĩnh.
“Ừ, vậy thì quyết định thế nhé. Bên các chú chuẩn bị một chút đi, bên tôi có đoàn xe rước dâu, bên Hà Nội cũng phải có đoàn xe đưa dâu.” Cao Phong cười khẽ nói.
“Cậu Phong cứ yên tâm, nếu không làm xong chuyện này thì cậu cứ hỏi tội tôi.” Long Chí Minh dứt khoát nói.
“Ừ.” Cao Phong nở nụ cười, sau đó cúp máy. Kế tiếp, Cao Phong lại gọi điện thoại cho nhóm Hoàng Phủ Đao Hàn ở thị trấn Biển Đông. Dù gì Cao Phong cũng được coi là bá chủ trong giới võ sĩ ở Biển Đông. Bá chủ tổ chức lễ cưới, những võ sĩ khác nào dám không đến?
“Anh Vũ cứ yên tâm, bọn tôi nhất định sẽ đến. Vậy thì chúng tôi sẽ tới Hà Nội trước, sau đó chúng ta gặp nhau, lại đi theo anh tới Đà Nẵng, anh thấy thế nào?” Nhóm Hoàng Phủ Đao Hàn cũng không hề nhiều lời. Ở thị trấn Biển Đông, tên của Cao Phong và Cao Vũ. Cái tên Cao Vũ này còn có giá trị hơn bất cứ thứ gì trong giới võ sĩ thị trấn Biển Đông.
“Được, vậy thì các cậu cũng tới Hà Nội, lúc đó chúng ta gặp nhau.” Cao Phong gật đầu cười nói.
“Không thành vấn đề. Để tôi thông báo cho mọi người. Anh chỉ cần giữ chỗ cho chúng tôi là được.” Hoàng Phủ Đao Hàn cũng cười nói.