“Sư thầy Thanh Tâm cũng cảm thấy tôi nên đi tìm vợ tôi đúng không?”
Cao Phong nhìn Sư thầy Thanh Tâm và hỏi một cách nghiêm túc.
“Mọi chuyện tùy duyên đi, đó là sự lựa chọn của chính cậu.”
“Đừng hỏi xin lời khuyên của ai, cứ làm theo trái tim mình.”
Sư thầy Thanh Tâm nhẹ nhàng khoát tay, chắc chắn ông ta sẽ không đưa ra lời khuyên cho những loại chuyện thế này.
Cho dù Cao Phong lữa chọn cái gì thì đó là việc của Cao Phong.
Những người khác thì làm sao có thể can thiệp một cách tùy tiện được.
“Mặc kệ có vấn đề gì thì tôi vẫn muốn đi tìm cô ấy.”
“Cho dù… Cho dù Tuyết Mai không muốn để tôi đi thì tôi vẫn sẽ đi.”
“Nếu cô ấy thực sự không cần tôi thì tôi chỉ nhìn cô ấy một lần, biết cuộc sống của cô ấy thế nào rồi sau đó sẽ lập tức tự rời đi.”
Cao Phong chậm rãi nắm chặt tay, hàm răng cũng cắn thật chặt.
Đây cũng là suy nghĩ thật của anh.
Cao Phong ghi nhớ tất cả những gì Sư thầy Thanh Tâm đã nói.
Có lẽ lần sau gặp lại Kim Tuyết Mai, cả hai đã khác xa so với trước đây.
Thậm chí địa vị của Kim Tuyết Mai có thể cao hơn Cao Phong, và cuộc sống của cô ấy sẽ tốt hơn.
Cao Phong không biết hai chỉ này là đang ám chỉ thứ gì, tiền bạc hay quyền lực.
Nhưng cho dù có thế nào đi nữa, Cao Phong luôn phải đích thân đến đó và gặp Kim Tuyết Mai một lần, nhìn thấy tình huống của Kim Tuyết Mai thì lúc ấy anh mới có thể yên tâm được.
Vì vậy cho dù chặng đường này có khó khăn cỡ nào đi nữa thì anh cũng sẽ không bỏ cuộc.
Nếu thực sự như những gì Sư thầy Thanh Tâm đã nói, Kim Tuyết Mai có thể sống tốt hơn mà không có Cao Phong, nếu Kim Tuyết Mai thực sự không cần Cao Phong, thì Cao Phong sẽ chỉ lặng lẽ liếc nhìn cô từ xa, rồi lại xoay đầu rời đi.
Chỉ cần có thể tận mắt nhìn thấy cô sống tốt là Cao Phong sẽ hài lòng.
Sư thầy Thanh Tâm cũng không nói nữa, mà chỉ gật đầu nhẹ.
“Vậy xin sư thầy Thanh Tâm hãy chỉ cho tôi một con đường!”
Cao Phong từ từ đứng dậy và chậm rãi cúi đầu trước sư thầy Thanh Tâm .
“Thí chủ không cần như vậy đâu!” Sư thầy Thanh Tâm lập tức duỗi tay ra ngăn lại động tác của Cao Phong, không cho Cao Phong cúi người xuống.
“Tôi không phải là bậc thầy to tát gì, và tôi cũng không cao quý hơn cậu, tất cả mọi người đều bình đẳng.”
“Quan trọng hơn là không phải tất cả chúng ta đều giống nhau, hai chúng là không phải là người trên cùng một con đường, cũng không ở trong cùng một lĩnh vực.”
“Có lẽ trong tương lai ở trong lĩnh vực của cậu thì cậu có thể đạt đến một độ cao còn cao hơn so với tôi.”
“Làm sao tôi có thể tiếp nhận cái cúi đầu của cậu được, mau đứng lên đi.”
Sư thầy Thanh Tâm nói xong, chậm rãi đỡ Cao Phong đứng lên.
“Vậy thì xin sư thầy Thanh Tâm hãy chỉ cho tôi một con đường sáng.”
“Cao Phong tôi sẽ rất biết ơn!”
Cao Phong gật đầu và cầu xin một lần nữa.
Lần này sư thầy Thanh Tâm chỉ im lặng suy nghĩ gần nửa phút.
“Theo hướng Tây của Tây Vực.”
Một lúc sau Sư Thanh Tâm chậm rãi nói ra sáu chữ.
“Theo hướng Tây của Tây Vực ư?”
Cao Phong nghe vậy sửng sốt, nhanh chóng nhíu mày.
Tại quầy lễ tân của khách sạn ở thị trấn, nhân viên thu ngân nói với Cao Phong rằng Kim Tuyết Mai và những người khác đang đi về phía Tây.
Hướng đi cũng là về phía Tây của Tây Vực.
Mà lúc này sư thầy Thanh Tâm cũng nói như vậy, có vẻ như vấn đề này đã được xác nhận!
Kim Tuyết Mai đang ở phía Tây của Tây Vực!
“Nước Mỹ! Phía Tây của Tây Vực chính là nước Mỹ!”
“Xem ra tôi nên tiếp tục đánh tiếp.”