“Bốp!”
Lòng bàn tay của cậu thanh niên đập mạnh và nó sắp đập vào mặt của Kim Tuyết Mai.
“Pằng pằng pằng pằng pằng!”
“Pằng pằng pằng pằng pằng!” Sau đó, cái tát cuối cùng cũng không thể tát vào mặt của Kim Tuyết Mai.
Sau một tràng súng, lòng bàn tay của chàng trai trẻ bị thủng một lỗ vì cả chục viên đạn được xả ra.
Máu chảy ra ròng ròng.
“A! Anh dám, chúng tiiu không sợ chết đâu, gọi ngay 110 cho ta!”
Người thanh niên hét lớn và ngã xuống đất một cái uỳnh.
Mọi người trong nhà họ Kiều đều bị sốc và bị chết sững tại chỗ.
Lần đầu tiên họ nhìn thấy một vũ khí nóng thực sự được khai hỏa.
Khi Cao Phong đến nhà họ Kiều dự tang lễ, anh cũng không hề sử dụng vũ khí nóng.
Đến đây họ mới nhận ra những người xung quanh Cao Phong đáng sợ đến mức nào!
Nói nổ súng là nổ súng, không có một chút do dự.
Sau khi đã hoàn hồn, hai người họ Kiều lấy điện thoại ra và bấm gọi 110.
“Được rồi, các người thật sự dám nổ súng đúng không?”
“Toi muốn nhìn xem không có Cao Phong và quan hệ của anh ta thì có thể giúp gì được cho các người?”
“Tôi còn muốn xem, còn có ai có thể giúp được các người?”
“Con trai, cứ nằm đó và đừng cử động, hôm nay những người đến núi Bồng Thiên đều sẽ bị bắt đi.
Giọng nói của một người trung niên vang lên, lấy điện thoại ra và gọi ngay 110.
Nhìn bộ dạng của ông ta, chính là muốn kéo hết đám người Kim Tuyết Mai xuống nước.
“Con không cử động được, cha, nhanh lên, tay của con đau quá!”
Cậu chủ nhà họ Kiều nhìn lên mặt đất che lòng bàn tay, vẻ mặt đau khổ.
Sau đó, nỗi đau của nam thanh niên biến thành nỗi tức giận.
“Kim Tuyết Mai, anh làm hại tôi, tôi sẽ giết anh!”
“Cao Phong ba năm sau mới trở về, đợi dọn xác cho anh đi.”
Thanh niên nghiến răng gầm thét, dồn hết ngọn lửa của sự tức giận lên Kim Tuyết Mai.
“Thêm một câu nữa, tôi sẽ đánh cậu đấy.”
Vài người lính áo đen bước tới và nói một cách hết sức lạnh lùng.
“Hừ! Chúng tôi đã gọi 110, tôi xem các người có thể ở đây làm loạn đến bao giờ!”
Người phụ nữ trung niên hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt khinh thường.
“Đúng! Kim Tuyết Mai, tôi xem anh làm gì ngay khi cả khi không có Cao Phong ở đây!”
“Tôi muốn tống tất cả các người vào ngục!”
Cậu chủ nhà họ Kiều nguyền rủa.
“Pằng pằng pằng!”
Khoảnh khắc tiếp theo, một chiến sĩ áo đen lập tức nổ súng.
“Pằng pằng pằng!”
Một vài viên đạn, cực kỳ chính xác, trúng vào miệng của người thanh niên.
Anh ta liền nhìn thấy miệng của mình bị bắn nát, ngay cả một cái răng cũng không còn.
“A! A!”
Người thanh niên không ngừng lăn lội trên mặt đất, la hét ầm ĩ.
Máu chảy qua lòng bàn tay, máu từ miệng không ngừng tuôn ra, chẳng mấy chốc đã nhuộm đỏ cả mặt đất.
Mọi người trong nhà họ Kiều một lần nữa bàng hoàng không nói nên lời.
Họ đã gọi 110 rồi, những người mặc áo đen này còn dám ra tay?
Lẽ nào họ thực sự không sợ sao?
Hay là vì bảo vệ cho sự an toàn của Kim Tuyết Mai nên bỏ qua sự an nguy của bản thân?
“Xúc phạm chị dâu Tuyết Mai đã là tội chết rồi!”
“Giết anh ta.”
Một thanh niên mặc áo đen lập tức ra lệnh.
“Các người dám! Các người dám!”