Cao Phong càng đánh trong lòng càng kinh ngạc, tên Chương Võ Trạch này có thể xếp hạng phía trên Hoàng Hạo Nam, quả thật không phải chỉ vì may mắn.
Với thực lực hiện tại của anh ta, không chỉ một Hoàng Hạo Nam mà đến ba Hoàng Hạo Nam anh ta cũng có thể dễ dàng đánh bay.
Nhưng mà đối phương cảng mạnh, càng kích thích ý chí chiến đấu trong lòng Cao Phong.
“Cố lên! Cố lên! Chương Võ Trạch cố lên!”
“Cao Vũ cố lên! Cao Vũ cố lên!”
Hội trường nhiêu người như vậy, lúc này đều không ngừng la lên cổ vũ hai người bọn họ.
Có người cổ vũ Chương Võ Trạch, thế nhưng cũng có người, phất cờ cổ vũ cho Cao Phong.
Hai người giống như không hề nghe thấy tiếng reo hò phấn khích kia, chỉ lo chăm chú chiến đấu với đối thủ trước mặt mình.
Hai người anh lui tôi tiến, thế võ càng tăng, khi thì Cao Phong đang có lợi thế hơn, khi thì Chương Võ Trạch chiếm thế thượng phong, coi như là khó phân thắng bại.
Rốt cuộc, Chương Võ Trạch dựa vào tốc độ nhanh hơn của mình, dùng một quyên hung hăng như gió đang gào thét đánh về hướng Cao Phong.
“Râm!”
Cao Phong chỉ vừa vươn tay ra định ngăn cản, tên Chương Võ Trạch này lại lợi dụng tốc độ kinh người, chỉ trong nháy mắt đã thay đổi hướng tấn công, nhằm thẳng bả vai Cao Phong mà đánh.
Một lực đạo khủng bố lập tức giáng xuống, thân thế Cao Phong loạng choạng ngã quy sang một bên.
Chương Võ Trạch không để cho Cao Phong có cơ hội hít thở lấy hơi, thấy thân thể của Cao Phong còn chưa đứng vững, thì tiến lên ngay lập tức hăng hái ra tay một trận.
Mắt thấy mỗi lần anh đều trúng một quyên không ngừng lùi bước về phía sau, thế công như chẻ tre, không thể ngăn cản.
Chỉ một lát sau, trên người Cao Phong ít nhất đã trúng không dưới mười cú đánh.
Với khủng bố lực lượng của Chương Võ Trạch, mỗi một quyền đánh thẳng vào thân thể đều mang lại cảm giác vô cùng đau đớn.
Ngay thời điểm Nam Phương Minh Nguyệt không nhịn được nắm chặt bàn tay, trong lòng vô cùng khẩn trương, Cao Phong bỗng nhiên hét lên một tiếng.
Thân thế anh đột nhiên nhân đà ép xuống, hai chân tách ra, nháy mắt xuống thế trung bình tấn.
“Ôi! Là…
là thế tấn Hoa Mai quyên của nhà chúng ta?”
Chủ nhân của nhà họ Hoàng vô cùng bất ngờ.
Những người khác cũng cực kỳ kinh ngạc, Cao Vũ anh, vì sao lại biết được võ thuật gia truyền của nhà họ Hoàng? “Rầm!”
Quả nhiên, lúc nắm tay của Chương Võ Trạch đánh lên trên người Cao Phong, Cao Phong vẫn bình yên vô sự, không còn lùi về sau nữa.
Ngay sau đó, nháy mắt Cao Phong đã đứng dậy, toàn thân phát ra một nguồn năng lượng vô cùng mạnh mã.
“Rầm!”
Một chiêu đấm thẳng vô cùng sắc bén lại chuẩn xác, không hề lệch lấy một ly giáng thẳng vào cái mũi của Chương Võ Trạch.
Chóp mũi của Chương Võ Trạch bỗng dưng cứng đờ đau nhức, anh ta không nhịn được dùng tay che mũi, lui về sau vài bước.
Mà Cao Phong lại lập tức tiến lên, cũng dùng tốc độ cực nhanh, triển khai quyên cước tấn công liên hoàn vào người Chương Võ Trạch.
Trước đó anh bị Chương Võ Trạch ép lui về sau, mà hiện tại Cao Phong nháy mắt đã lấy lại được quyền chủ động, chiến cuộc đã bị đảo ngược lại.
Từng quyền đánh lên da thịt, môi một nắm đấm đều có lực đạo cực kỳ đáng sợ.
“Rầm! Rầm! Rầm!”
Chợt nghe vô số tiếng động vang lên, trên người Chương Võ Trạch ít nhất đã trúng hơn hai mươi quyên.
“Rồi, ngã xuống đi!”
Cao Phong đột nhiên giơ chân phải lên, từ không trung hiên ngang nện xuống người Chương Võ Trạch.
“Rầm!”
Mắt cá chân hung hăng đá liên tục vào bả vai trái của Chương Võ Trạch.
Chương Võ Trạch cắn răng chịu đựng nhưng cũng có chút lung lay, sau đó thì chịu không được mà ngã ngửa phía sau.
Còn lại mỗi mình Cao Phong vững vàng đứng thẳng.