Nam Phương Hòa Trạch cảm thấy, phải nói những điều như vậy trước mặt vợ của Cao Phong, là Kim Tuyết Mai, thật sự là vô cùng xấu hổ.
Cao Phong cũng sửng sốt, trong lòng có chút rối rắm, sau đó quay đầu nhìn về phía Kim Tuyết Mai.
“Không có vấn đề gì, anh đi đi”
Kim Tuyết Mai nhìn Cao Phong, hào phóng nói.
Cô biết rõ người đàn ông của cô hấp dẫn đến thế nào.
Nếu không thì với tính cách của Kim Tuyết Mai, làm sao có thể thích Cao Phong được chứ? Nhưng điều cô càng biết rõ hơn là Cao Phong thích ai, cho nên dù cô nhất định sẽ cảm thấy tâm tình có chút không thoải mái, nhưng cô sẽ không làm cho Cao Phong cảm thấy khó xử.
“Được rồi! Em ở đây chờ anh.”
Cao Phong gật đầu, cảm thấy rất hải lòng, rồi cùng Nam Phương Hòa Trạch rời đi.
Có một số chuyện, cần phải chấm dứt.
“Chị ơi, chị cứ để anh rể đi như thế à?”
Kim Tuyết Ngọc chậm rãi đi tới.
“Còn có cách nào khác không?”
Kim Tuyết Mai khẽ thở dài nói: “Làm người phụ nữ của anh ấy, chị bắt buộc phải trải qua những chuyện như thế này.”
“Lúc ban đầu, anh ấy im lặng không lên tiếng, cái gì cũng không thể hiện ra, không được ai biết đến, bị người khác coi như rác rưởi.
Đương nhiên, sẽ không có cô gái nào đến cùng với chị tranh giành anh ấy.”
“Nhưng chúng ta đều nói rằng anh ấy là rác rưởi, nói rằng anh ấy không làm được gì, tất cả đều coi thường anh ấy”
“Bây giờ anh ấy đã đạt được thành công, có danh vọng, anh ấy ở vị trí cao, đứng trên đỉnh của kim tự tháp rạng rỡ.
Những cô gái khác muốn theo đuổi anh ấy là điều bình thường.”
“Cái gì cũng vậy, phải có được có mất.
Anh ấy đã dấn thân vào con đường này rồi, chỉ cũng không còn có thể mong đợi anh ấy luôn ở bên cạnh chị được”.
“Anh ấy, sinh ra là để đứng trên đỉnh cao.”
Nhìn theo bóng lưng của Cao Phong, Kim Tuyết Mai tự đáy lòng nói ra điều này.
Kim Tuyết Ngọc cũng rất cảm động, trâm ngâm gật đầu.
Có lẽ tình yêu là như vậy, sau những cảm giác mới mẻ ban đầu, cái còn lại chính là sự bên nhau lâu dài và bao dung cho nhau.
Trên đường đi, không chỉ Cao Phong dân trưởng thành, mà Kim Tuyết Mai và những người khác cũng đã dần trưởng thành hơn.
Cao Phong đi theo Nam Phương Hòa Trạch đến góc phố, chậm rãi quay đầu, lập tức nhìn thấy một cô gái vô cùng có khí chất anh dũng, đứng ở con hẻm nhỏ phía trước.
Cô gái mặc trang phục chiến binh màu đen, buộc tóc ở sau đầu, một lưỡi kiếm sắc bén buông thõng bên hông, trông càng có vẻ anh dũng hơn.
Nghe thấy giọng nói sau lưng, cô gái từ từ quay lại, đúng là Nam Phương Minh Nguyệt.
Do trời lạnh, khuôn mặt nhỏ của Nam Phương Minh Nguyệt hơi ửng đỏ vì lạnh, chóp mũi cũng có chút hồng hào.
Tuy nhiên, hốc mắt hồng hào đó, chắc chắn không phải do bị lạnh mà ra.
Nam Phương Hòa Trạch khẽ thở dài một tiếng, đứng sang một bên, để lại thời gian cho hai người họ.
Nam Phương Minh Nguyệt nhìn chăm chăm Cao Phong với ánh mắt kiên định, như thể cô ấy muốn đem gương mặt của Cao Phong, khắc thật sâu vào trong tâm trí mình.
Vừa rồi, khi Cao Phong và Kim Tuyết Mai tổ chức hôn lễ, cô đã lén lút quan sát từ bên ngoài, trong lòng cảm thấy khó chịu đến không thở nổi.