Cao Phong chậm rãi bước đến, mắt nhìn Cao Anh Hạo.
“Mày muốn làm gì?” Cao Anh Hạo đột nhiên lùi về sau một bước.
“Vũ Hoàng Minh, trước tiên cậu qua đây.” Cao Phong thản nhiên nói.
Vũ Hoàng Minh sửng sốt, sau đó gật đầu, chậm rãi bước về phía này.
“Ngăn nó lại cho tao! Ngăn nó lại!” Cao Anh Hạo cắn răng, phẫn nộ hô lên.
“Bắt đầu từ bây giờ trở đi, tao cho ai cử động thì người đó mới được cử động.”
“Tao không cho phép mà mày dám lộn xộn, vậy thì tao sẽ để cho mày nằm dưới đất mà từ từ động!”
Ánh mắt Cao Phong phát lạnh, nhìn về phía những người còn lại của binh sĩ nhà họ Cao.
Đám người Long Tuấn Hạo không nói hai lời, giơ vũ khí mạnh trong tay lên, ngắm chuẩn vào những người còn lại của binh sĩ nhà họ Cao.
Chỉ thoáng chốc, tất cả binh sĩ nhà họ Cao đều co rụt cổ lại, hoàn toàn không dám phản kháng.
Ai cũng sợ chết!
Càng quan trọng hơn, Cao Anh Hạo cũng không xứng đáng để bọn họ chịu chết!
“Tao cho chúng mày miếng ăn cái mặc, chúng mày dám không nghe lời tao?”
Cao Anh Hạo thấy vậy phẫn nộ vô cùng, nhặt lên một khẩu súng tiểu liên ở trên mặt đất, muốn nổ súng với những binh sĩ nhà họ Cao.
Nhưng do dự trong hai giây, Cao Anh Hạo vẫn buông vũ khí mạnh xuống.
Cũng không phải là do anh ta không đành lòng, mà nhìn thấy tình trạng thảm hại của binh sĩ nhà họ Cao ở trên mặt đất, anh ta sợ rằng khẩu súng ở trong tay mình cũng sẽ nổ tung như vậy.
Bước chân của Vũ Hoàng Minh không nhanh không chậm, bình tĩnh bước đến trước mặt Cao Phong.
Sau lưng, binh sĩ của nhà họ Cao phải đối mặt với họng súng đen ngòm của đám người Long Tuấn Hạo, từ đầu đến cuối không ai dám ngăn cản.
Cao Phong chắp hai tay sau lưng, thản nhiên nhìn Vũ Hoàng Minh.
Cho dù anh đã sẵn lòng tha thứ cho Vũ Hoàng Minh, nhưng lúc trước anh ta đã sai thì chính là đã sai.
Cho dù tha thứ cho anh ta, cũng chỉ là để cảm tạ ân tình của Vũ Hoàng Lê mà thôi.
Hai người đối diện nhau, trong mắt Vũ Hoàng Minh rất phức tạp, ánh mắt ngập ngừng muốn nói lại thôi.
“Vũ Hoàng Minh, cậu đúng là đồ ngu!”
“Hồi đó lúc tôi rời khỏi thành phố Hà Nội đã nói rằng kẻ nào dám động vào Kim Tuyết Mai, ông đây quay trở lại sẽ giết chết kẻ đó!”
“Cậu coi lời của tôi như đánh rắm thôi đúng không?” Còn chưa đợi Vũ Hoàng Minh nói gì, Long Tuấn Hạo đã nhịn không được chửi một câu.
Vũ Hoàng Minh nhẹ giọng than thở, nói: “Anh Long, nào có ai chưa trải qua tuổi trẻ nông nổi chứ?”
Nghe được lời này của Vũ Hoàng Minh, Long Tuấn Hạo ngược lại không biết trả lời như thế nào, sờ cái đầu trọc không không nói gì nữa.
“Anh…anh Phong.” Vũ Hoàng Minh lại thở dài một hơi, sau đó nhẹ giọng gọi.
Bất kể là về công hay về tư, Vũ Hoàng Minh lúc này đều không thể hận nổi Cao Phong nữa.
Con người sẽ luôn trưởng thành.
Lại nói thêm nữa, với thực lực mà Cao Phong đang sở hữu, Vũ Hoàng Minh cũng không dám hận.
Nước chảy về nơi thấp, người về nơi cao, chim lành chọn cây mà sống.
Cao Anh Hạo lúc này đã không còn lối thoát.
Trừ khi Vũ Hoàng Minh thật sự bị ngu rồi mới tiếp tục đi theo Cao Anh Hạo, tự chọn cho mình đường chết.
Thù hận?
Đối mặt với sinh tử thì chẳng tính là cái gì.
Theo Cao Phong thì sống, theo Cao Anh Hạo chỉ có một con đường chết, kẻ ngốc cũng biết phải lựa chọn như thế nào.
“Lúc nãy cậu không nổ súng.” Cao Phong nhàn nhạt nói
“Tôi không có.” Vũ Hoàng Minh liên tục gật đầu.
“Nể tình cha cậu, chúng ta tạm thời tính là hòa nhau.” Cao Phong thản nhiên nói.
“Được! Được!”
Vũ Hoàng Minh gật đầu, sau đó đi về phía sau đoàn tụ với Vũ Hoàng Lê.
“Con trai!”
Vũ Hoàng Lê lại nước mắt đầm đìa, ôm chặt Vũ Hoàng Minh không ngừng rơi lệ.