“Tôi không cần biết các cậu dùng cách gì, nhưng nhất định phải đưa vũ khí nóng của toi vào trong đó, sau đó tìm một cơ hội, dùng một nhát đó giết chết Cao Kình Thiên luôn!” Cao Anh Hạo hừ lạnh nói.
“Vâng!” Thanh niên áo đen không dám cãi lại, cậu ta cắn răng vội vàng đồng ý.
Đu nếu không làm được việc này sẽ chết, nhưng so với việc cậu ta cãi lại Cao Anh Hạo ở đây rồi bị giết chết tại chỗ thì tốt hơn rất nhiều.
“Cậu Anh Hạo, chúng ta không thể đặt hết tất cả hy vọng vào vũ khí nóng, đồng thời chúng ta cũng phải bắt đầu hành động ở những phương diện khác.”
“Nói tóm lại, nếu để cho Cao Kình Thiên về lại nhà họ Cao thì chắc chắn hắn sẽ dẫn rất nhiều người đến đây một lần nữa, lúc đó chúng ta sẽ hơi khó khăn.” Đại trưởng lão nghiêm túc nói.
“Đúng vậy, thế nên chúng ta phải tranh thủ thời gian này làm náo loạn tiến độ triển khai của cậu ta càng sớm càng tốt. Nếu như chúng ta có thể giết chết Cao Kinh Thiên ở Hà Nội thì càng tốt.”
“Dù không giết chết được cậu ta thì thôi, nhưng chúng ta cứ láo loạn làm trễ kế hoạch của cậu ta, trong thời gian đó chúng ta có thể kịp thời chuẩn bị.” Tam trưởng lão gật đùa một cái rồi nói.
Cao Anh Hạo nghe thấy vậy thì anh chậm rãi ngõ nhẹ ngón tay lên bàn, trong đùa anh lướt nhanh qua một kế hoạch.
Trên thực tế, sau khi anh ta báo chí người vào thành phố Hải Phòng, anh ta đã nghĩ ra rất nhiều cách để giết chết Cao Phong.
Bây giờ anh ta chỉ đang lựa chọn cách nào thích hợp nhất để giết Cao Phong.
Sau một lúc, Cao Anh Hạo chậm rãi lắc lòng bàn tay mình lên rồi nói: “Nhất định phải đưa vũ khí nóng bên kia vào và không được sơ xuất.”
“Nếu thực sự không đưa vũ khí lóng vào được thì cứ chôn vũ khí nóng ở bên ngoài thành phố Hà Nội, để bọn họ âm thầm ra ngoài lấy.”
“Nhưng mà tạm thời đừng để những gián điệp ngầm kia ra tay, tôi đã có sắp xếp rồi.”
Nói đến chỗ này thì Cao Anh Hạo chỉ vào người thanh niên phụ trách những việc liên quan đến Hà Nội nói: “Cậu, ở lại?”
Nghe thấy Cao Anh Hạo nói như vậy thì những người khác biết điều từ từ đi ra ngoài trước.
Mà thanh niên áo đen kia nói chuyện mất tầm năm phút với Cao Anh Hạo ở trong phòng rồi đi ra làm việc theo những lời và Cao Anh Hạo phân phó.
Mọi người không biết hai người bọn Cao Anh Hạo nói gì, nhưng mà bọn họ cũng nghĩ ra được ý định của Cao Anh Hạo là đang triển khai ra tay với Cao Phong
…
Quay lại thành phố Hà Nội.
Đoàn xe chở Cao Phong rất nhanh đã đi đến khu dân cư cao cấp Bồng Thiên.
Hiện nay btats cả những người mua hoặc thuê nhà trên núi Bồng Thiên ddeuf được Long Tuấn Hạo buộc đi rời đi.
Bây giờ toàn khu biệt thự chỉ thuộc về Cao Phong, chỉ có những người được Cao Phong đồng ý thì mới có đủ tư cách vào đay ở.
Ngay cả biệt thự của Long Tuấn Hạo cung bị chính bản thân anh ta trực tiếp ném hết đồ đạc ra ngoài.
Vì chuyện này mà Long Chí Minh đã cãi nhau một trận với Long Tuấn Hạo.
Vốn dĩ Long Chí Minh định là trong tương lại biệt thự ở khu dân cư cao cấp Bồng Thiên chính là đẻ lại cho Long Tuấn Hạo lấy vợ.
Long Tuấn Họa lại nói mình có lý, sau này núi Bồng Thiên chính là của anh Phong, không ai được động vào nó cả, chuyện này đã làm Long Chí Minh suýt nữa tăng huyết áp.
“Anh Phong, nếu anh không cần bảo việc gì nữa thì tụi em về trước đây.”
“Buổi tối chúng ta gặp nhau ở bất động sản Phong Mai.” Sau khi mọi người xuống xe thì Long Tuấn Hạo nói với Cao Phong.
Lâm Vạn Quân cũng đi đến chờ Cao Phong phân phó.
“Bây giờ chưa có việc gì cả, các cậu đi về trước đi, bây giờ tôi vào thăm Tuyết Mai xong sẽ đi gặp các cậu.” Cao Phong xua tay một cái, rồi sốt ruột đi lên núi.
“Rầm!”
Đúng lúc này có một chiếc xe Bentley Mulsanne chạy đến.
Có hai người đàn ông mặc đồ đen xuống xe, sau đó mở cửa ra dìu một người từ bên trong xuống xe.
“Cha? Bà nội?”
Kim Ngọc Hải và bà cụ Kim đều đi đến nắm lấy bàn tay của Cao Phong, anh mắt của hai người họ rất phức tạp.
Đặc biệt là bà cụ Kim, cho đến bây giờ bà ta vẫn không tha thứ cho mình.
Ban đầu lúc Cao Phong đến ở rể nhà họ Kim, ba năm đó bà không bao giờ vui vẻ mới Cao Phong.
Bây giờ và ta và Kim Ngọc Hải lại sông ở khu biệt thự Phương Đông của Cao Phong, mỗi lần nhớ đến chuyện kia bà ta cảm thấy như lưỡi mình nghẹn ở cổ họng, rát xấu hổ.