Cửa xe vữa mở, Kim Tuyết Mai thản nhiên cúi người bước ra
“Chủ tịch Tuyết Mai.”
Long Chí Minh cùng gần trăm người bước tới, do dự một chút vẫn hô lên một tiếng thô cứng như vậy.
Kim Tuyết Mai gật nhẹ đầu sa đó di chuyển về phía tòa nhà Bất động sản Phong Mai.
Giày cao gót gõ trên nền gạch, phát ra những âm thanh đặc biệt sắc nét.
Long Chí Minh đứng người người như chết lặng.
Hôm nay Kim Tuyết Mai làm sao vậy?
Không kịp nghĩ nhiều, tất cả mọi người đều thành thật bước sau Tuyết Mai.
Một mình Tuyết Mai ở hàng trước, phía sau là cả trăm người đi theo là những người trung tuổi mặc những bộ véc có cả nam và nữ.
Giống như những vì sao xung quanh mặt trăng vậy,họ kiên định đi theo Tuyết Mai không rời.
Như những ánh hào quang bên cạnh Tuyết Mai càng tôn lên sự mạnh mẽ trong cô.
Tuy là trên nét mặt là sự hào nhoáng tự tin nhưng trong thâm tâm cô cũng có những lo lắng nhất định.
Nhưng cô biết, cô không thể chịu nổi sự căng thẳng này, nhưng hiện tại Cao Phong không có ở đây, Lâm Vạn Quân cũng không có ở đây.
Tất cả những việc này cô đều phải tự mình một vai gánh vác.
Tập đoàn Bất Động Sản Phong Vũ nhiều có nhiều nhân viên như thế,tất cả đều ngạc nhiên nhìn vào Tuyết Mai.
Họ rất ít khi gặp Tuyết Mai với vẻ ngoài lạnh lùng và mạnh mẽ như vậy.
Tòa nhà bất động sản Phong Vũ.
Long Chí Minh đợi đủ gần một trăm người trưởng phụ trách các bọ phận, nhanh chóng vào vị trí và Tuyết Mai ngồi vào vị trí chính giữa, vị trí của Cao Phong,
Mọi người ai nấy đều có tinh thần tập trung cao độ, không ai dám tỏ thái độ coi thường xem nhẹ Tuyết Mai một chút nào.
Cao Phong là đế vương, thì Kim Tuyết Mai chính là nữ đế Vương.
Ai dám có một chút bất kính với cô?
“Chủ tịch Chí Minh, ông sắp xếp thế nào rồi?”
Kim Tuyết Mai thản nhiên nhìn Long Chí Minh.
“Chủ tịch Tuyết Mai, theo như dặn dò của cô các bộ phận đều đang đợi rồi.”
Long Chí Minh vội vàng đứng dậy báo cáo tình hình cho Tuyết Mai
Ngay tại lúc này, Hà Nội, Đà Nẵng cùng với thị trấn Biển Đông.
Bao gồm cả Lý Khải Kiệt của tập đoàn Hà Đô, tất cả đã ngồi trước máy quay chờ đợi.
Đợi Kim Tuyết Mai mở cuộc họp trực tuyến.
Tuyết Mai gật nhẹ đầu đưa tay ấn nút mở, trên màn hình lớn lập tức xuất hiện mấy hình ảnh.
Có Hà Nội, có Đà Nẵng, có thị trấn Biển Đông, còn có cả Tập đoàn Hà Đô, hơn nữa vị trí của Tuyết Mai nằm ở chính giữa.
“Xin chào các vị, tôi là Kim Tuyết Mai”
Tuyết Mai nhìn thẳng vào ống kính, không chút ngại ngùng đều đều giới thiệu bản thân.
“Chủ tịch Tuyết Mai”
“Xin chào chủ tịch Tuyết Mai.”
Vô số âm thanh từ các nơi truyền tới.
“Tôi xin cảm ơn vì sự cống hiến của các vị cho chồng tôi.”
“Tôi cũng rất cảm ơn các vị đã vì Cao Phong mà không nề hà mất mát, không để ý tất cả, vì anh ấy nghỉ dừng hoạy động cũng không một lời kháng nghị.”
Kim Tuyết Mai nói rất chân thành, chậm rãi đứng dậy, đứng trước ống kình với bụng bầy đã được gần bốn tháng từ từ cúi người xuống.
Tại giây phút đó, tất cả mọi người đều vội vàng đứng dậy.
Bất kể là Long Chí Minh hay những người xuất hiện trên màn hình đều không ngoại lệ, tất cả đều đứng nghiêm.
“Cô Tuyết Mai, không có anh Cao Phong thì không có chúng tôi của ngày hôm nay.”
“Mất mát không thấm vào đâu, chỉ cần anh Cao Phong bình an trở lại.”
“Anh Cao Phong không ở nhà, nếu như cô có vấn đề gì khó khăn thì cứ nói với chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ vì cô mà dốc sức.”