Cao Phong nhìn thoáng qua mọi người xung quanh, cố gắng nhịn cảm giác không kiên nhẫn trong lòng xuống, đứng sững người lại.
Nam Phương Minh Nguyệt nhìn bóng dáng Cao Phong, lại hừ lạnh thêm một tiếng.
Mọi chuyện đã đến nước này rồi, mà cái tên Cao Vũ này vẫn kiêu ngạo như thế ư? “Không có bất kì người nào dám ra vẻ kiêu ngạo trước mặt Nam Phương Minh Nguyệt tôi đây.”
“Anh là người đầu tiên, cho nên tối hôm nay tôi phải dạy cho anh một bài học thật hay mới được.”
“Nếu anh là một người đàn ông chân chính, thì đừng có mà trốn tránh.”
Lúc này, Nam Phương Minh Nguyệt đã ném cha mình là Nam Phương An Khang lên chín tầng mây.
Cái gì mà phải tiếp xúc nhiều với Cao Vũ rồi lôi kéo anh ta về phe mình để sang một bên đi, bây giờ cô ta chỉ muốn dùng thủ đoạn của chính bản thân, để cho cái tên Cao Vũ này nhìn ra được hiện thực trước mắt.
“Cô không cần nói khích tôi, điều đó vô dụng thôi.
Cao Phong chậm rãi quay người đi.
“Anh chỉ cần nói anh có dám hay không thôi?”
Nam Phương Minh Nguyệt phẩy tay một cái, nói.
“Qua hết đêm nay, thì hai chúng ta không ai nợ ai, không ai được quấy rầy ai nữa đúng không?”
Cao Phong xác nhận lại một lần nữa.
Bây giờ anh phát hiện ra một điều là, anh và Nam Phương Minh Nguyệt thật sự không thể nào ở cùng một chỗ với nhau được.
Anh còn vốn định thông qua cô ta để tiếp cận được dòng họ Nam Phương xem sao.
Nhưng mà bây giờ xem ra, con đường này chắc là sẽ không đi được rồi.
Chỉ cần Nam Phương Minh Nguyệt đừng đến tìm anh để làm mấy trò con bò ngây thơ nữa thì anh đã cảm thấy biết ơn lắm rồi.
“Không sai! Đêm nay anh đi theo tôi đi, sau đó chúng ta sẽ hết nợ, không còn dây dưa gì với nhau nữa.”
“Qua hết đêm nay, tôi Nam Phương Minh Nguyệt nếu còn tiếp tục liên lạc với anh nữa thì tôi sẽ bị biến thành heo!”
Giọng nói của Nam Phương Minh Nguyệt rất nghiêm túc.
“Được!”
Cao Phong lập tức đồng ý, anh thật sự muốn xem xem, Nam Phương Minh Nguyệt có thể dạy cho mình bài học gì.
“Hừ! Bà đây chưa từng quỵt nợ ai cả, nói cho anh thì chắc chắn sẽ cho anh!”
Nam Phương Minh Nguyệt hừ lạnh một tiếng, đưa tay ném thẻ ngân hàng cho Cao Phong, quay người đi về phía khác.
Cao Phong hơi khựng lại trong giây lát, rồi cũng đi theo sau Nam Phương Minh Nguyệt.
Lúc này hai người đã tiến vào khu vực dành cho người đi bộ ở phố buôn bán.
Hai bên đường phố là các cửa hiệu cao cấp của các nhãn hàng nổi tiếng trên thế giới, tất cả đều đang kinh doanh bình thường.
Nam Phương Minh Nguyệt không nói hai lời mà đi thẳng vào một cửa hàng chuyên bán đồ chính hãng của thương hiệu nổi tiếng quốc tế.
Sau khi đi vào trong, đôi mắt to của Nam Phương Minh Nguyệt đảo qua một lượt, sau đó đi thẳng vào sâu bên trong.
Nhìn những bộ đồ thời trang chính hãng dành cho nữ đang bày đầy trước mặt mình, Nam Phương Minh Nguyệt vẫn rất bình tĩnh, vẻ mặt bình thản đưa tay ra lấy một bộ quần áo đang treo trên móc xuống.
Người hướng dẫn mua hàng nhìn thấy cảnh này thì vội vàng đi theo sau, cầm đỡ bộ quần áo mà Nam Phương Minh Nguyệt vừa lấy xuống.
Nhìn cách ăn mặc bây giờ của Nam Phương Minh Nguyệt, thì có thể thấy gia cảnh của cô ta cũng rất là giàu có, đây chính là một khách hàng lớn đấy! “Người đẹp, bên kia là mẫu mới nhất vừa được tung ra thị trường năm nay của chúng tôi, cô có thể đi qua bên đó xem thử một chút.”
Người hướng dẫn mua hàng khách khí nói.
Nhưng mà Nam Phương Minh Nguyệt lại không thèm để ý, cô ta dạo bước trong cửa hàng, vừa đi vừa ngắm những bộ quần áo treo đầy trên móc.
“Cạch”
Lại là một bộ đồ khác được cô ta lấy xuống, người hướng dẫn mua hàng vội vàng nhận lấy, cũng tiện đường nghía qua số tiền được in trên mác của hãng.
“Cái này…”
Người hướng dẫn mua hàng hơi cạn lời, Nam Phương Minh Nguyệt này tại sao lại chỉ chăm chăm chọn lấy mấy bộ quần áo có giá rẻ nhất thế? Những bộ quần áo này có kiểu dáng vô cùng lỗi thời, giá cả cũng rẻ, chỉ toàn là hàng tồn kho mà thôi, là thứ mà không ai muốn, cho nên bọn họ mới bày ra xả hàng lỗ.