Càng nhìn, ánh mắt ông ta càng trở nên nghiêm túc.
Thấy bộ dạng của Trình Điếu Phong, trong lòng Dương Tuấn Minh nảy ra dự cảm không lành.
“Cái này…”
Trình Điểu Phong đỡ chiếc kính, vội câm sang kiểm tra bên chất lỏng đặc biệt của đồ cổ, ngâm mảnh ngọc vụn này xuống rôi tiến hành quan sát.
Quá trình giám định này mất gân năm phút, Trình Điểu Phong mới bỏ kính núp xuống, rồi ông ta nhìn Cao Phong.
Mọi người cảm thấy khó hiếu, Trình Điểu Phong đang coi Cao Phong làm cái gì thế? “Thầy Phong, miếng ngọc bội này…”
Dương Tuấn Minh nuốt một ngụm nước miếng rồi hỏi.
Lúc này, Trình Điểu Phong mới rời mắt, cầm lấy miếng ngọc bội nhỏ lên nói: “Mặt của miếng ngọc bội được làm từ khối ngọc tốt nhất thời cổ đại.
Những quan lại không từ tam phẩm trở lên thì không có đủ tư cách để đeo nó đâu.”
“Bởi vì đây chỉ là mảnh nhỏ thôi nên không thể đoán chính xác năm cụ thể là bao nhiêu.
Nhưng tuyệt đối năm không hề thấp”
“Chỉ cần dựa vào độ tinh khiết và quý hiếm của khối ngọc này thì ước tính giá trị thị trường sơ bộ cũng không dưới năm mươi hai tỷ đồng.”
Sau khi Trình Điểu Phong nói ra, mọi người đứng giữa sân lại lâm vào yên tĩnh.
Cái khối ngọc bội này thế mà lại là hàng thật sao? Có giá trị tới hơn năm mươi tỷ đồng sao? So với giá mà Dương Tuấn Minh mua thì còn nhiều hơn gấp hai lần.
Nhưng mà, lúc này nó đã bị Dương Tuấn Minh phá hỏng thành vật không đáng một xu rồi.
Trừ khi gặp được người thực sự muốn sưu tầm loại mặt ngọc bội này, chắc anh ta có thế sẽ được trả mấy chục tỷ đồng thôi.
Thế nhưng Cao Phong lại nói đúng sao? Lúc này, mấy người ở trong sân cũng không dám lại khinh thường Cao Phong nữa.
Thậm chí, có rất nhiều người khi nhìn Cao Phong, ánh mắt họ còn mang theo sự sùng bái và kính trọng.
Trong bất kỳ lĩnh vực nào, kẻ mạnh luôn được coi như là người thầy.
Lúc này Cao Phong thể hiện ánh mắt và óc phán đoán đồ cổ rất tốt, ngay lập tức khiến không ít người kinh ngạc.
Bao gồm cả ba người Trình Điểu Phong, bọn họ cũng nhìn Cao Phong bằng ánh mắt chăm chú.
Sau khi đã xem xét cẩn thận, bọn họ mới có thế đánh giá mặt ngọc bội này là hàng thật.
Mà Cao Phong mới nhìn từ xa thôi đã biết được ngọc bội là hàng giả hay thật rồi sao? “Thế hệ sau giỏi hơn thế hệ trước, thật quá tốt!”
Trình Điểu Phong hít một hơi nói.
“Cao Vũ, anh thật sự hiểu biết về đồ cổ sao?”
Nam Phương Minh Nguyệt cực kỳ ngạc nhiên hỏi lại.
“Ừ, tôi có biết một chút”
Cao Phong mỉm cười, anh thản nhiên giải thích.
Nam Phương Minh Nguyệt sao có thể tin được mấy lời này của Cao Phong chứ, cô ta bĩu môi với Cao Phong.
“Anh Vũ à, lúc trước tôi muốn mua, tại sao anh lại không để tôi mua vậy?”
“Cái này sang tay rôi bán hơn năm mươi tỷ đồng, giá gốc là hai mươi bốn tỷ đồng.2084655_2_25,60
Số tiền này có thể mua được một chiếc siêu xe chạy rồi ”
Đổng Thái Minh cũng không có ý tức giận với Cao Phong, anh ta chỉ cảm thấy không khó hiểu thôi.
Cao Phong hơi dừng một chút rồi nói: “Đồ vật này nếu như không phải lấy từ trong một ngôi mộ nào đó thì không thể có được, nó có lai lịch không rõ ràng”
“Để cất làm đồ riêng thì có thể nhưng anh lại muốn dùng nó để bán kiếm tiền, chỉ sợ bán đi không tốt lãm”
Cao Phong chỉ giải thích hai câu đơn giản còn nguyên nhân sâu xa anh vẫn chưa nói ra.
Đổng Thái Minh chỗ hiểu chỗ không nhưng vẫn gật đầu, anh ta cũng không định hỏi thêm cái gì nữa.
Dù sao thì hiện tại, anh ta hoàn toàn bội phục Cao Phong.
Dương Tuấn Minh tuyệt vọng bước xuống bục, còn về phần mảnh ngọc bội nhỏ kia, anh ta đã không còn mặt mũi nào để nhặt nó lên nữa.
Lúc này, ở trong lòng, anh ta đang nghĩ, thà rằng bản thân anh ta không biết ngọc bội này là hàng thật còn hơn.