Vũ Hoàng Lê bị câu xin lỗi của anh làm cho sửng sốt mấy giây, sau đó xua tay nói: “Bỏ đi bỏ đi! Đừng nói nữa! Tạm thời tôi cứ coi như là, nó đang sinh sống ở một nơi nào đó khác là được.”
Cao Phong liếc mắt nhìn qua phân tóc mai đã có chút bạc màu của Vũ Hoàng Lê, cất giọng nghiêm túc nói: “Chờ đến lúc quay trở lại Thành phố Hà Nội, tôi sẽ tìm bằng được chiến sĩ ban đầu chịu trách thi hành nhiệm vụ của nhà họ Cao để cẩn thận hỏi thăm một phen, dù sống hay chết thì tôi cũng sẽ cho anh một câu trả lời”
“Được! Được!”
Vũ Hoàng Lê nghe thấy vậy thì không ngừng gật đầu.
Vũ Hoàng Minh có vô liêm sỉ và khốn nạn đến đâu đi chăng nữa, thì cũng vân là con trai của Vũ Hoàng Lê này, làm thế nào mà anh ta có thể chân chính vứt bỏ con trai của bản thân mình được.
Sau khi Cao Phong giao phó và dặn dò xong tất cả mọi chuyện cho mọi người thì anh lập tức tự mình lái xe, chạy tới nhà họ Nam Phương.
Lúc này.
Trước cửa trang viên của dòng họ Nam Phương.
Nam Phương Minh Nghị đang đứng ở phía trước nhất, ở phía sau lưng của ông ta cũng có rất nhiều người đang đứng chờ.
Có Nam Phương Minh Nguyệt, còn có cha của Nam Phương Minh Nguyệt là Nam Phương An Khang, cùng với mấy người anh chị em của Nam Phương An Khang.
Chưa hết, mấy người anh chị em họ của Nam Phương Minh Nguyệt cũng đều đồng loạt đứng ở chỗ này.
Nhìn khung cảnh này thì có vẻ như, Nam Phương Minh Nghị đã gọi hết tất cả các thành viên của dòng họ Nam Phương về để tề tụ tại nơi này! Cùng nhau đứng chờ ở nơi này để hoan nghênh Cao Phong, đồng thời cũng coi như là đã cho Cao Phong mặt mũi rất lớn.
Nhưng mà, ngoại trừ Nam Phương Minh Nghị và Nam Phương An Khang ra thì trên mặt của tất cả những người trong dòng họ Nam Phương khác đều mang theo chút khinh thường.
Thậm chí bao gồm Nam Phương Minh Nguyệt ở bên trong đó, khóe miệng của cô gái này cũng đang hơi nhếch lên.
Dõi mắt nhìn ra toàn bộ khu Thành Nam của Thành phố Hòa Bình, dòng họ Nam Phương của bọn họ hoàn toàn xứng đáng được xếp vào hàng thế lực lớn số một ở nơi này.
Đám người bọn họ thân là con cháu trong dòng họ Nam Phương, thái độ kiêu ngạo trên người kia vốn dĩ cũng là thứ bẩm sinh đã có.
Mà bây giờ bọn họ vậy mà lại phải đứng ở chỗ này, cùng nhau nghênh đón một kẻ không có bất kỳ thân phận gì giống như Cao Phong, khiến cho trong lòng của bọn họ đều cảm thấy rất không thoải mái.
Nam Phương Minh Nguyệt lấy điện thoại di động ra, mở khóa màn ảnh, hình nền trên màn hình điện thoại chính là ảnh chụp của Cao Phong.
“Ông nội, tại sao Cao Phong vẫn còn chưa tới?”
Nam Phương Minh Nguyệt khẽ cau mày.
Tiếng nói của Nam Phương Minh Nguyệt chỉ vừa mới rơi xuống, thì đúng vào lúc này lại có một người thanh niên nói tiếp: “Cái tên Cao Phong này có thân phận không cao nhưng mà dáng vẻ ngông nghênh, kiêu căng thì lại không nhỏ.”
Một đám những người khác trong dòng họ Nam Phương nghe xong cũng đều trở nên vô cùng không kiên nhẫn, người nào cũng muốn tranh mở miệng bàn luận.
Mà sau khi nghe được những lời bàn luận của đám người này, trong lòng của Nam Phương Minh Nguyệt lại bỗng nhiên có chút không thoải mái.
Nam Phương Minh Nguyệt vẫn luôn cảm thấy, Cao Phong ra sao thì cũng chỉ có thể do chính mình đưa ra phán xét, còn nếu như người khác nói bất kỳ điều gì không tốt về Cao Phong thì cũng đều sẽ khiến cho Nam Phương Minh Nguyệt cảm thấy nghe không lọt tai.
“Được rồi!”
Nam Phương Minh Nghị vừa mở miệng, những người khác lập tức đàng hoàng ngậm miệng lại.
“Cậu Phong đã ở trên đường tới rồi, không bao lâu nữa là sẽ có mặt ở nơi này, không cân om sòm nhiều đến như vậy.”
“Cậu ấy là khách do tôi mời tới, các người đừng có mà làm mất tác phong của dòng họ Nam Phương.”
Vào thời điểm mà Nam Phương Minh Nghị nói ra những lời này, trên mặt của ông ta hiện ra có chút không vui.
Nếu như không phải là do đám con cháu đời sau này đều không thế nhờ cậy được thì chính mình cần gì phải đi tìm kiếm và câu xin sự trợ giúp từ người ngoài chứ? “Ông nội, ông gửi gắm hết kỳ vọng vào một người từ bên ngoài đến, cháu trai cảm thấy điều này thực sự là rất không lý trí”
Người thanh niên lên tiếng lúc trước đó tiến lên phía trước, sau đó lại cất lời nói.
Người thanh niên này có vóc dáng cao lớn, trong lòng bàn tay cũng có những vết chai sạn, nhìn qua cũng thấy được là một người thường xuyên tập võ.
Người này tên là Nam Phương Hòa Trạch, cũng được coi như là một trong số không nhiều người xuất sắc ở trong đám con cháu đời thứ ba của dòng họ Nam Phương.