Nhưng lúc này cơn giận trong lòng anh ta còn lớn hơn nỗi sợ rất nhiều.
Bị bạt tai trước mặt nhiều người như vậy, là chuyện mất mặt đến mức nào? “Giết nó đi! Hiện giờ lập tức giết chết nó cho tao!”
Dương Tuấn Minh không ngừng gào thét giống như con heo bị chọc tiết.
Nhưng lúc này anh ta lại bị Cao Phong giữ chặt, mấy người vệ sĩ kia không dám xông lên.
Nếu không cẩn thận đánh nhầm vào Dương Tuấn Minh, vậy thì lớn chuyện rồi.
“Tao đang hỏi mày đấy.”
Ánh mắt Cao Phong lạnh như băng, bàn tay khẽ dùng thêm sức kéo chặt tóc Dương Tuấn Minh.
Cảm giác bị người ta nắm tóc, kéo mạnh ra ngoài như thế nào? Lần này coi như Dương Tuấn Minh đã cảm nhận được.
Đầu tiên là da đầu bị kéo căng ra, sau đó đau đớn tê dại giống như bị ngàn vạn con kiến cần.
Sau đó chính là cảm thấy giống như có vô số cái kim nhỏ, đang điên cuồng đâm thẳng vào da đầu.
“A! Đau! A…”
Chưa bao giờ Dương Tuấn Minh phải chịu cơn đau nào lớn như thế, bây giờ anh ta mới bắt đầu lớn tiếng kêu gào thảm thiết.
“Tao hỏi mày, mày đã làm gì người của tao, hả?”
Cao Phong không hê cử động nhưng cánh tay anh lại không ngừng dùng sức kéo lấy tóc của Dương Tuấn Minh.
Dương Tuấn Minh cảm thấy, nếu anh ta dám nói ra nửa câu không nên nói thì…
Chắc chản Cao Phong có thế kéo rách da đầu của anh ta xuống! Dương Tuấn Minh càng nghĩ, trong lòng lại càng sợ hãi không thôi.
“Tôi không có! Tôi chỉ cố ý chọc giận anh tôi, tôi không hề động đến bạn của anh.”
“Bọn họ đều rất tốt, tôi tuyệt đối không dám lừa anh, tôi thế đấy!”
“Thả tôi ra!”
Dương Tuấn Minh vội vàng xin tha, lần này anh ta hoàn toàn biết sợ rồi.
Nghe thấy những lời này của Dương Tuấn Minh, ánh mắt lạnh như băng của Cao Phong mới hòa hoãn một chút.
Nhưng mà, bàn tay anh vẫn nắm chặt tóc Dương Tuấn Minh như trước, chỉ hơi thả lỏng một chút mà thôi.
Sau đó tay kia anh lấy điện thoại ra, tìm số của Khúc Đại Minh rồi bấm nút gọi.
Chuông điện thoại vang lên khoảng mười giây, mỗi giây này đối với Cao Phong đều dài như một năm vậy.
Cuối cùng Khúc Đại Minh cũng nghe điện thoại.
“Anh Phong!”
Tiếng Khúc Đại Minh truyền đến từ đầu kia điện thoại, nghe có vẻ như anh ta không gặp phải chuyện gì cả.
Lúc này, tảng đá trong lòng Cao Phong cuối cùng mới buông lỏng.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Cao Phong cất tiếng hỏi.
“Anh Phong, anh đang nói đến chuyện gì? Chỗ em không xảy ra chuyện gì cả.”
Khúc Đại Minh bình tĩnh nói, không có dấu hiệu nào khác thường cả.
“Phòng tập thể hình Thân Phong không gặp phải chuyện không may gì chứ?”
Cao Phong nhìn Dương Tuấn Minh một cái, sau đó nhíu mày hỏi.
“Không có chuyện gì, bây giờ em đang ở trong phòng tập đây này, hay là để em gọi video cho anh?”
Khúc Đại Minh cười hì hì nói.
“…
Được rồi”2081809_2_25,60 Cao Phong dừng một chút, sau đó cúp điện thoại.
Phía bên kia điện thoại, Khúc Đại Minh thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó mới bảo bác sĩ tiếp tục bôi thuốc.
Còn Dương Tuấn Minh bên này, anh ta không nghe được bất kỳ tiếng nào phát ra từ điện thoại Cao Phong cả, cho nên lúc này trong lòng anh ta đang nơm nớp lo sợ.
“Không làm gì là tốt rồi, nếu như mày đã làm gì đó, tao thật sự sẽ giết mày.”
“Dám động đến người bên cạnh tao, tao không cần biết mày có thân phận thế nào, hừ…”
Khóe miệng Cao Phong khẽ cong lên nở một nụ cười lạnh lùng tàn nhẫn, sau đó anh đẩy gtt ra.